DẶM XANH - Trang 134

Chúa muốn gì ở tôi, trong trường hợp này? Người muốn điều gì đủ mạnh để
đặt quyền lực chữa lành vào tay một kẻ giết trẻ em? Để có mặt ở Khu, thay
vì ở nhà, bệnh tật như một con chó, run rẩy trên giường với mùi hôi của
thuốc Sulfa tỏa ra từ lỗ chân lông của tôi? Có lẽ, có thể tôi có nhiệm vụ ở
đây thay vì ở nhà trong trường hợp Wild Bill Wharton quyết định giở thêm
trò ma quỷ, hoặc để biết chắc Percy Wetmore không gây chuyện ngu ngốc
điên rồ, có tiềm năng hủy hoại. Vậy được rồi. Cứ thế đi. Tôi sẽ mở to mắt...
và giữ kín miệng, đặc biệt về những phép lạ chữa lành bệnh tật.
Không ai thắc mắc vặn hỏi chuyện dáng vẻ và giọng nói khá hơn của tôi, tôi
bảo mọi người là tôi đã khá hơn và cho đến ngày ấy tôi thật tình tin đều đó.
Thậm chí tôi còn bảo Giám thị Moores rằng tôi đang trên đà khỏi bệnh.
Delacroix đã nhìn thấy điều gì đó, nhưng tôi nghĩ gã cũng sẽ giữ kín miệng
(có lẽ vì sợ John Coffey ếm bùa nếu gã không làm thế). Về phần bản thân
Coffey, có lẽ gã đã quên. Xét cho cùng, gã chỉ là đường ống dẫn, trên thế
giới không có ống dẫn nào nhớ được luồng nước đã chảy qua nó một khi
mưa đã dứt. Vì thế tôi quyết định kín miệng hoàn toàn về sự việc, không hề
có ý tưởng bao lâu nữa tôi sẽ tiết lộ câu chuyện, hoặc ai là người sẽ được tôi
tiết lộ cho biết.
Nhưng tôi tò mò về gã đàn ông to xác và thật vô lí nếu không thú nhận điều
đó. Sau chuyện đã xảy ra với tôi trong xà lim của gã, tôi lại tò mò hơn bao
giờ hết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.