DẶM XANH - Trang 145

cả ngàn lần... nhưng sau cùng thì... - Anh ta giơ bàn tay ra trước mắt tôi, lẹ
làng miết các ngón tay vào ngón cái, thể hiện hình ảnh một cái miệng đang
cắn xé. - Ông hiểu không?
Tôi gật đầu lần nữa.
- Gã hãm hiếp chúng, gã giết chúng, sau đó gã ân hận... nhưng những cô bé
đó vẫn bị hãm hiếp, vẫn chết. Nhưng ông sẽ sửa trị gã, phải không
Edgecombe? Vài tuần nữa ông sẽ sửa trị gã để gã không bao giờ làm như
thế nữa. - Anh ta đứng lên, bước đến rãnh bậc cửa, mơ hồ nhìn cái cũi chó ở
giữa đống phân đang lão hóa. - Có lẽ xin ông thứ lỗi. - Anh ta nói. - Vì
chiều nay không phải có mặt tại Tòa, tôi định sum họp với gia đình một
chút. Tuổi trẻ của con cái chúng ta chỉ có một thời.
- Ông cứ tự nhiên. - Tôi đáp lễ. Môi tôi tê dại và xa vắng. - Cảm ơn ông đã
mất thời giờ vì tôi.
- Có gì đâu. - Anh ta nói.
Tôi lái xe từ chỗ Hammersmith về thẳng trại giam. Một chuyến đi dài, và
lần này tôi không thể rút ngắn bằng cách ca hát. Có cảm giác như tất cả
những bài hát đã thoát ra khỏi người tôi, ít nhất trong một thời gian. Tôi vẫn
còn nhìn thấy gương mặt biến dạng của thằng bé tội nghiệp. Và bàn tay của
Hammersmith, với các ngón tay cọ xát lên xuống trên ngón cái trong một
chuyển động cắn xé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.