DẶM XANH - Trang 15

bồn chồn, và tôi tin vào bản năng của Harry. Tôi tin vào các bản năng của
tất cả nhân viên hàng ngày của Khu E, ngoại trừ Percy.
Tôi thường đọc một diễn văn ngắn soạn sẵn trước tù nhân mới đến khu,
nhưng với Coffey tôi lại chần chừ, vì gã có vẻ bất thường, không chỉ ở tầm
vóc.
Khi Harry đứng lùi ra (Coffey vẫn bất động trong suốt nghi thức mở khóa,
bình thản như một con ngựa nòi Percheron) , tôi ngước nhìn gánh nặng mới
của tôi, nhịp nhịp ngón cái trên tấm bìa kẹp hồ sơ và nói:
- Anh nói được không, Bự Con?
- Được, thưa sếp, tôi nói được. - Gã trả lời. Giọng gã trầm trầm êm ả. Nó
làm tôi nghĩ đến một bộ máy kéo mới được tu bổ. Gã không nói giọng lè
nhè của dân miền Nam chính gốc nhưng có một lối cấu trúc câu kiểu miền
Nam mà sau này tôi mới nhận ra. Gã ăn nói không ra vẻ vô học, nhưng
cũng không nghe ra người có giáo dục. Trong lời nói cũng như trong nhiều
điều khác, gã là một sự bí hiểm. Phần lớn chính đôi mắt gã khiến tôi bối rối
- một thứ xa vắng đầy yên bình trong chúng, như thể gã đang bồng bềnh
trôi xa, trôi xa đi.
- Tên anh là John Coffey?
- Vâng, thưa sếp, giống như cà phê, chỉ có điều không viết giống chính tả.
- Anh có thể đánh vần, phải không? Viết và đọc được chứ?
- Chỉ tên tôi thôi, thưa sếp. - Gã trả lời, vẻ bình thản.
Tôi thở ra, rồi đọc đoạn diễn văn ngắn soạn sẵn của mình. Tôi đã quả quyết
gã sẽ không gây rối. Về điểm này thì tôi vừa đúng vừa sai.
- Tên tôi là Paul Edgecombe. - Tôi nói. - Tôi là trưởng Khu E. Anh muốn gì
cứ xin gặp tôi. Nếu không có tôi ở đây, hãy hỏi người kia - ông ấy tên là
Harry Terwilliger. Hoặc có thể xin gặp ông Stanton hoặc ông Howell. Anh
hiểu không?
Coffey gật đầu.
- Chớ mong nhận được những gì anh muốn trừ khi chúng tôi quyết định đấy
là thứ anh cần vì đây không phải là khách sạn. Vẫn theo kịp ý tôi chứ?
Gã lại gật đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.