DẶM XANH - Trang 175

kèm xúc xích bên cạnh. Tôi thích xúc xích, luôn luôn thích, nhưng dạo ấy
nếu ăn hơn một cái, tôi dễ dàng bị đau quặn. Tuy nhiên một thì đủ an toàn.
Rồi với cái bụng no nê và không khí ẩm ướt vẫn còn làm hưng phấn não bộ
(hoặc tôi hi vọng thế) , tôi sẽ đến nhà kính và viết về cuộc xử tử Eduard
Delacroix. Tôi sẽ viết hết sức nhanh, để không mất can đảm.
Tôi đang nghĩ về ông Jingles khi băng qua sân chơi bóng croquet đến cửa
nhà bếp - Percy Wetmore đã giẫm đạp lên con chuột, làm gãy lưng nó như
thế nào, và Delacroix đã gào rống thế nào khi gã nhận ra điều kẻ thù gây ra
- và không thấy Brad Dolan đang đứng đó, nửa người bị che khuất bởi cái
thùng rác hiệu Dumpster, cho đến khi gã đưa tay ra, chụp lấy cổ tay tôi.
Ra ngoài đi dạo một chút hả, Paulie? - Gã cất tiếng hỏi.
Tôi vùng ra sau, giật tay ra khỏi tay gã. Một phần do bị bất ngờ - bất cứ ai
cũng sẽ vùng ra khi bị bất ngờ - nhưng chưa phải là tất cả. Tôi thường suy
nghĩ về Percy Wetmore, bạn nên nhớ điều đó và chính tên Brad luôn luôn
khiến tôi nhớ đến Percy. Một phần vì Brad luôn luôn rảo khắp nơi với một
quyển sách nhét trong túi (với Percy luôn luôn là tạp chí phiêu lưu mạo
hiểm của đàn ông; với gã Brad là sách truyện khôi hài, vốn chỉ khôi hài khi
ta ngu ngốc và độc ác) , một phần vì gã ra vẻ như đại ca của một lũ vô lại,
nhưng phần lớn vì gã lén lút, và gã thích xúc phạm người khác.
Gã chỉ vừa đến nơi làm việc, tôi thấy rõ, vì thậm chí gã chưa mặc áo trắng
hộ lí. Trên người gã vẫn còn quần jeans và một chiếc áo sơ mi phong cách
Tây rẻ tiền. Trong tay gã là phần còn lại của chiếc bánh ngọt Danish mà gã
vừa thuổng của nhà bếp. Gã đứng dưới đầu hồi, ăn bánh ở nơi không bị ướt.
Và là nơi gã có thể theo dõi tôi, bây giờ thì tôi biết chắc như thế. Tôi cũng
biết chắc một điều khác: phải đề phòng Ô. Brad Dolan. Gã không ưa tôi
lắm. Không biết tại sao, nhưng tôi cũng không bao giờ biết tại sao Percy
Wetmore không ưa Delacroix. Và ghét là một từ quá nhẹ. Percy căm thù
Del từ giây phút đầu tiên gã người Pháp nhỏ bé đến Dặm Đường Xanh.
- Ông mặc áo mưa poncho này làm gì, Paulie? - Gã hỏi, búng tay vào cổ áo.
- Thứ này không phải của ông.
- Tôi lấy nó trong hành lang bên ngoài nhà bếp. - Tôi trả lời. Tôi căm ghét
khi gã gọi tôi là Paulie và tôi nghĩ gã biết điều đó, nhưng không dại gì tạo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.