DẶM XANH - Trang 177

lão Georgia Pines. Và đêm nay, nếu ý nghĩ đó không làm tôi mất ngủ thì tôi
đoán không gì có thể.
Tôi làm ra vẻ đi vào trong qua cửa nhà bếp nhưng Brad lại chụp lấy cổ tay
tôi. Tôi không biết về lần chụp tay đầu tiên, nhưng lần này gã ra tay có
dụng ý, bóp mạnh để làm đau. Mắt gã láo liên để biết chắc không có ai ở
quanh đấy trong cái ẩm ướt sáng sớm, để không ai có thể thấy gã đang
ngược đãi một trong những người già mà gã có bổn phận chăm sóc.
- Ông làm gì ở lối đi đó? - Gã hỏi. - Tôi biết ông không ra đó để thủ dâm,
những ngày đó qua lâu rồi, vậy ông làm gì?
- Không có gì. - Tôi trả lời, tự nhủ phải giữ bình tĩnh, để không cho gã thấy
đang làm tôi đau biết bao, để nhớ là gã chỉ đề cập đến lối đi, gã không biết
có ngôi nhà gỗ. - Tôi chỉ đi dạo. Để tâm trí được sáng suốt.
- Chuyện đó quá trễ rồi, Paulie. Tâm trí ông sẽ không bao giờ sáng suốt lại.
- Gã bóp chặt cái cổ tay già nua của tôi lần nữa, nghiền nát những cái xương
giòn, cặp mắt vẫn đảo qua đảo lại vì muốn biết chắc mình được an toàn.
Brad không sợ vi phạm kỉ luật, gã chỉ sợ bị bắt gặp đang vi phạm. Và trong
chuyện đó, gã giống như Percy Wetmore, kẻ không bao giờ để cho bạn
quên gã là cháu của Thống đốc. - Già khọm như ông mà còn nhớ mình là ai
thì quả là phép lạ. Ông đã quá già. Kể cả ở một nhà bảo tàng như nhà này.
Ông làm tôi sởn tóc gáy chết tiệt đấy, Paulie.
- Thả tôi ra. - Tôi nói, cố gắng không thốt ra giọng than vãn. Cũng không
chỉ vì lòng kiêu hãnh. Tôi nghĩ nếu nghe được, có thể gã sẽ bị khích động,
theo kiểu mùi mồ hôi thỉnh thoảng có thể kích động một con chó xấu tính -
một con chó mà ở hoàn cảnh khác chỉ gầm gừ - cắn xé. Điều đó khiến tôi
nghĩ đến một phóng viên viết bài về vụ xử án John Coffey. Phóng viên đó là
một con người khủng khiếp tên Hammersmith, và điều khủng khiếp nhất về
anh ta là ở chỗ anh ta không biết mình khủng khiếp.
Thay vì buông ra, Dolan lại bóp chặt cổ tay tôi. Tôi rên lên. Tôi không
muốn, nhưng không thể. Cơn đau lan xuống tận mắt cá chân.
- Ông làm gì dưới kia, Paulie? Nói tôi nghe.
- Không làm gì cả! - Tôi đáp. Tôi không khóc, chưa khóc, nhưng e rằng tôi
sẽ sớm bật khóc nếu gã cứ tiếp tục đè mạnh như thế. - Không có gì. Tôi chỉ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.