DẶM XANH - Trang 217

- Tội nghiệp Del. - Gã nói giọng thấp, khản đặc. - Tội nghiệp Del thân mến.
- Phải. - Tôi đáp. - Tội nghiệp Del thân mến. John, anh khỏe chứ?
- Cậu ấy đã thoát, cậu ấy là người may mắc. Dù chuyện xảy ra thế nào, cậu
ấy là người may mắn.
Tôi nghĩ có lẽ Delacroix sẽ tranh cãi về điểm đó, nhưng không nói ra. Thay
vào đó, tôi liếc nhìn quanh xà lim của John.
- Ông Jingles đâu?
- Chạy xuống dưới kia. - Gã chỉ qua chấn song, xuống phía dưới hành lang
đế cửa phòng khống chế.
Tôi gật đầu.
- Được, nó sẽ trở lại.
Nhưng nó không trở lại, thời của ông Jingles trên đã kết thúc. Dấu vết duy
nhất của nó mà chúng tôi vô tình bắt gặp là cái mà Brutal phát hiện vào mùa
đông năm ấy: một vài mẩu gỗ tô màu loè loẹt và mùi kẹo bạc hà phảng phất
tỏa ra từ một cái lỗ trên xà nhà.
Lúc ấy tôi định bỏ đi, nhưng lại thôi. Tôi nhìn John Coffey, gã nhìn lại như
thể biết tất cả những gì tôi đang nghĩ. Tôi tự bảo mình nên bỏ đi, nên coi là
đã hết một đêm và bỏ đi, trở lại với bàn trực vào bản báo cáo. Thay vì thế,
tôi gọi tên gã:
- John Coffey.
- Vâng, thưa sếp. - Gã lập tức đáp lại.
Đôi khi con người bị lời nguyền phải giải quyết nhu cầu tìm hiểu một sự
việc, đấy là tình trạng của tôi vào lúc ấy. Tôi quỳ một gối xuống và bắt đầu
tháo một chiếc giày.
Mưa đã tạnh khi tôi về đến nhà, một vành trăng muộn đã xuất hiện trên
sườn núi phía Bắc. Cơn buồn ngủ của tôi dường như đã tan biến theo các
đám mây. Tôi rất tỉnh táo, và ngửi được mùi Delacroix trên người tôi. Tôi
nghĩ có thể ngửi được mùi gã trên da thịt của mình - mày và tao, bốc mùi,
đỏ hỏn, phào-phào-phào - lâu dài về sau này.
Janice đang chờ tôi, như nàng vẫn luôn luôn chờ vào những đêm hành
quyết. Tôi định không kể cho nàng nghe câu chuyện xảy ra, nhưng ánh mắt
trong trẻo nàng nhìn vào mặt tôi khi tôi bước vào nhà bếp nói rằng nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.