DẶM XANH - Trang 233

Dù thế nào thì tôi đã viết suốt ngày hôm qua, từ ngữ cứ đơn giản tuôn trào
ra khỏi tâm trí tôi, ngôi nhà kính của trại dưỡng lão vinh quang này biến
mất, thay vào đó là căn nhà kho ở cuối Dặm Đường Xanh, nơi quá nhiều
những đứa trẻ có vấn đề của tôi ngồi xuống lần cuối cùng và chân cầu thang
dẫn xuống đường hầm bên dưới đường đi. Đấy là nơi Dean, Harry, Brutal
và tôi chạm trán với Percy Wetmore vì cái xác bốc khói của Eduard
Delacroix, và buộc Percy nhắc lại lời hứa nộp đơn xin thuyên chuyển đến
bệnh viện tâm thần tiểu bang ở Briar Ridge.
Trong nhà kính luôn luôn có hoa tươi, nhưng trưa hôm qua tôi chỉ ngửi thấy
mùi thịt nướng độc hại của người đã chết. Tiếng máy cắt cỏ trên bãi cỏ dưới
kia đã bị thay thế bằng tiếng nước nhỏ giọt trống rỗng, chậm rãi rỉ qua mái
vòm đường hầm. Chuyến đi tiếp tục. Tôi đã du hành ngược về năm 1932,
trong linh hồn và tâm trí, nếu không là trong thể xác.
Tôi bỏ qua bữa trưa, viết đến khoảng bốn giờ gì đó, và sau cùng khi buông
bút xuống, tay tôi trở nên đau nhức. Tôi chậm chạp bước đến cuối hành
lang tầng hai. Ở đấy có cửa sổ nhìn ra bãi để xe của nhân viên. Gã hộ lí
Brad Dolan, kẻ làm tôi nhớ đến Percy - và là kẻ quá sức tò mò, muốn biết
tôi đi đâu và làm gì trong những lần đi dạo - lái một chiếc xe Chevrolet cũ,
trên cản dán hàng chữ: tôi đã gặp Chúa và tên ông ấy là Newt. Xe gã không
còn, ca trực của Brad đã kết thúc và gã tự đưa mình đến bất cứ mảnh vườn
nào gã gọi là nhà. Tôi hình dung ra một căn nhà di động Airstream, có trang
báo Hustler dán bằng băng keo Scotch lên tường và những lon bia Dixie vứt
trong góc.
Tôi đi ra ngoài qua nhà bếp, nơi bữa tối đang bắt đầu.
- Ông có gì trong giỏ vậy, ông Edgecombe? - Norton hỏi tôi.
- Một cái chai không. - Tôi trả lời. - Tôi khám phá ra dòng suối Thanh Xuân
trong rừng dưới kia. Mỗi chiều khoảng giờ này, tôi xuống dưới đấy lấy một
ít. Tôi uống vào lúc đi ngủ. Có thể nói với anh là thứ tốt đấy.
- Có thể giữ cho ông được trẻ trung. - George, một đầu bếp khác, nói. -
Nhưng nó chẳng giúp đếch gì được cho bề ngoài của ông.
Tất cả chúng tôi bật cười vì câu nói, rồi tôi bước ra ngoài. Tôi thấy mình
nhìn quanh tìm Dolan, thậm chí cả khi xe gã đã đi khỏi, tự mắng mình là kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.