DẶM XANH - Trang 250

đâu.
Thằng nhóc toe toét cười và ngồi lại xuống sạp.
- Vậy thì mở radio lên. - Nó nói radio theo cách người ta đùa giỡn, vì vậy
nó có vần điệu với một từ lóng thời thập niên 50 “Daddy-O”. Thật buồn
cười khi một con người có thể nhớ nhiều về những lúc thần kinh bị căng
thẳng đến mức gần như cất giọng hát.
- Có lẽ để sau, nhóc! - Tôi đáp. Tôi bước xa xà lim và nhìn xuống phía dưới
hành lang. Brutal đã tản bộ xuống đầu kia, ở đấy anh ta kiểm tra để biết
chắc cửa phòng kỉ luật được khóa bằng ổ khóa đơn, thay vì ổ khóa đôi. Tôi
biết thế vì chính tôi đã kiểm tra. Sau này, chúng tôi muốn có thể mở cửa
nhanh tối đa. Sẽ không có thời gian để dọn những thứ phế thải linh tinh
chồng chất trong đó qua bao năm; chúng tôi đã đem ra ngoài, phân loại, rồi
cất vào những nơi khác, không lâu sau khi Wharton gia nhập băng nhóm
vui nhộn chúng tôi. Đối với chúng tôi, dường như căn phòng những bức
tường lót nệm có khả năng sử dụng vào nhiều việc, ít nhất cho đến khi
“Billy the Kid” bước trên Dặm Đường Xanh.
John Coffey, kẻ thường xuyên nằm ườn vào giờ khắc này, đôi chân dài đong
đưa và mặt quay vào tường, lại đang ngồi ở đầu sạp, tay chắp lại, nhìn
Brutal bằng ánh mắt cảnh giác vốn không phải là tính cách của gã. Nước
cũng không ứa ra quanh mắt gã.
Brutal thử mở cánh cửa phòng kỉ luật, rồi trở lại Dặm Đường Xanh. Anh ta
liếc Coffey khi đi ngang qua xà lim, và Coffey nói một câu kì lạ: “Vâng, tôi
muốn đi một chuyến”. Như thể đáp lại điều gì đó Brutal đã nói.
Ánh mắt Brutal gặp ánh mắt tôi. Gã biết, tôi gần như nghe được anh ta nói
thế. Bằng cách nào đó, gã biết.
Tôi nhún vai và xoè tay ra, như muốn nói “Dĩ nhiên gã biết”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.