DẶM XANH - Trang 251

Chương 28

Lão Toot Toot đẩy xe bán chuyến hàng đêm cuối cùng đến Khu E vào
khoảng tám giờ bốn mươi lăm phút. Chúng tôi mua một lượng hàng vớ vẩn
đủ để lão cười toe với vẻ tham lam.
- Sao, các anh thấy con chuột chưa?
Chúng tôi lắc đầu.
- Có lẽ Chàng Đẹp Trai đã thấy. - Toot nói, hất đầu về hướng nhà kho ra
hiệu, nơi Percy hoặc đang lau sàn nhà, viết báo cáo, hoặc đang véo mông.
- Lão quan tâm điều gì? Cách nào thì cũng không phải việc của lão. - Brutal
lên tiếng. - Đẩy xe đi, Toot. Lão làm thối um cả chỗ này.
Toot nở nụ cười đặc biệt khó chịu của lão - sún răng và hóp má, rồi khụt
khịt hít hà.
- Mùi mấy anh ngửi không phải của tôi. - Lão đáp. - Mùi Del đấy, bám lâu
quá.
Khúc khích cười, lão đẩy xe ra khỏi cửa, vào trong sân tập thể dục. Và lão
đẩy xe như thế thêm mười năm nữa, rất lâu sau khi tôi ra đi - quỷ thần ơi, -
bán bánh Moon Pies và bắp rang cho những lính gác và tù nhân có tiền.
Thậm chí bây giờ thỉnh thoảng tôi vẫn nghe tiếng lão trong giấc mơ, hét lên
rằng lão đang bị nướng, lão đang bị nướng, lão là con gà tây hết đời.
Thời gian kéo dài ra sau khi Toot đi khỏi, đồng hồ dường như bò lết chậm
chạp. Chúng tôi nghe radio trong một giờ rưỡi, Wharton cười hô hố khi
nghe Fred Allen diễn vở Ngõ Hẻm của Allen, tuy nhiên tôi ngờ nó không
hiểu nhiều câu chuyện khôi hài. John Coffey ngồi ở đầu sạp ngủ, tay chắp
lại, ánh mắt rất ít khi rời bất cứ ai ngồi tại bàn trực. Tôi đã thấy người ta
chờ chuyến đi của mình tại trạm xe buýt theo cách đó.
Percy từ nhà kho bước vào lúc mười giờ bốn mươi lăm phút và trao cho tôi
một báo cáo được viết tỉ mỉ bằng bút chì. Vụn gôm nằm rải rác trên mặt
giấy thành những vệt lổn nhổn. Hắn thấy tôi lấy ngón cái ra lên một vệt nên
vội vàng lên tiếng:
- Đấy là bản nháp đầu tiên. Tôi sẽ chép lại. Anh nghĩ gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.