DẶM XANH - Trang 253

hãm hiếp, và được đề cử ngồi lên Già Sparky - rất thèm ngọt, và thằng nhóc
này không phải là ngoại lệ.
- Đưa cái đó cho tôi, đồ ngu. - Wharton thốt lên. Nó lên giọng quản đốc,
còn tôi chỉ là thằng tay sai tầm thường. - Đưa nó cho the Kid.
Tôi giơ li lên ngay bên ngoài chấn song, mặc cho nó thò tay ra. Làm trái lại
sẽ là một công thức tạo ra thảm hoạ, điều bất cứ lính gác tù lâu năm nào
cũng sẽ nói cho bạn biết. Đấy là một thứ chúng tôi nghĩ đến nhưng thậm chí
không biết rằng chúng tôi đang nghĩ đến nó - cách chúng tôi biết không nên
để cho bọn tù nhân gọi thẳng tên, cách chúng tôi biết âm thanh chìa khóa
khua leng keng vội vã nghĩa là có lộn xộn ở Khu, bởi đó là âm thanh của
lính gác tù đang chạy, mà lính gác tù thì không bao giờ chạy, trừ khi có lộn
xộn trong thung lũng. Những thứ mà Percy Wetmore sẽ không bao giờ khôn
ra.
Tuy nhiên đêm nay Wharton không thích vồ chụp hoặc bóp cổ. Thằng nhóc
giật lấy cái li, nốc gọn lượng nước ngọt bằng ba hơi dài, rồi ợ hơi một tiếng
rõ to.
- Tuyệt hảo! - Nó thốt lên.
Tôi chìa tay ra.
- Cái li.
Thằng nhóc giữ cái li một lúc, vờn nó bằng ánh mắt.
- Giả sử tôi giữ lại?
Tôi nhún vai.
- Chúng tôi sẽ vào và lấy lại. Chú em sẽ xuống căn phòng nhỏ. Và chú em
đã uống li R. C. cuối cùng. Nghĩa là, trừ khi được phục vụ dưới địa ngục.
Nụ cười của thằng nhó tan biến.
- Tôi cóc khoái những chuyện tếu về địa ngục, đồ ấm ớ. - Nó đẩy cái li qua
chấn song. - Đây. Cầm lấy.
Tôi cầm lấy cái li. Từ sau lưng tôi, Percy nói:
- Nhân danh Chúa, tại sao anh lại cho một thằng ba trợn như nó uống nước
ngọt pha soda?
Vì nó được pha thuốc ngủ của bệnh xá đủ để nằm kềnh trong bốn mươi tám
giờ mà không nếm được mùi vị gì, tôi nghĩ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.