DẶM XANH - Trang 254

- Với Paul, - Brutal lên tiếng, - phẩm chất của lòng bao dung không căng
thẳng; nó rơi xuống từ thiên đường như trận mưa dịu dàng.
- Hả? - Percy hỏi, nhíu mày.
- Nghĩa là anh ấy dễ bị lung lạc. Luôn luôn là thế, sẽ mãi mãi là thế. Muốn
chơi một ván Crazy Eights không, Percy?
Percy xì một tiếng.
- Ngoại trừ Go Fish và Old Maid, đấy là kiểu bài bạc ngu ngốc nhất.
- Chính vì thề tôi nghĩ có thể cậu thích một chân chơi bài - Brutal đáp, ngọt
ngào mỉm cười.
- Gã nào cũng hợm mình. - Percy đốp chát và dằn dỗi bỏ vào văn phòng của
tôi. Tôi không quan tâm nhiều đến con chuột nhắt đang cắm mông sau bàn
giấy của mình, nhưng giữ miệng không nói.
Đồng hồ chậm chạp bò: mười hai giờ hai mươi phút; mười hai giờ ba mươi
phút. Đến mười hai giờ bốn mươi phút, John Coffey ra khỏi sạp ngủ và
đứng ở cửa xà lim, tay nắm hờ chấn song. Brutal và tôi đi đến xà lim của
Wharton, nhìn vào trong. Thằng nhóc nằm trên sạp, cười với trần nhà. Mắt
nó mở to, nhưng nhìn giống những viên bi thủy tinh. Một bàn tay đặt trên
ngực; bàn tay kia thõng thượt một bên sạp, đốt ngón tay chạm xuống sàn
nhà.
- Quái thật. - Brutal nói. - Từ Billy the Kid thành Willie the Weeper trong
vòng chưa đầy một giờ. Tôi thắc mắc không biết Dean bỏ bao nhiêu viên
morphin trong nước ngọt.
- Vừa đủ. - Tôi trả lời. Giọng tôi hơi run. Tôi không biết Brutal nghe được
hay không, nhưng tôi thì chắc chắn là có. - Coi nào, chúng ta sẽ làm việc
đó.
- Anh không muốn chờ cho thằng đẹp mã kia hôn mê đi sao?
- Nó hôn mê rồi, Brute. Nó chỉ quá say thuốc không kịp nhắm mắt.
- Anh là sếp. - Anh ta nhìn quanh tìm Harry, nhưng Harry đã có mặt. Dean
đang ngồi thẳng lưng ở bàn trực, mạnh tay xáo bài, nhanh đến mức quả là
chuyện lạ khi chúng không bốc cháy, cứ mỗi lần như thế lại khẽ liếc sang
bên trái, về hướng văn phòng của tôi. Anh ta theo dõi Percy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.