DẶM XANH - Trang 270

ngả đầu ra sau, nuốt vào trong người cảnh tượng những vì sao vắt ngang
bầu trời.
- Nếu các anh muốn, tôi sẽ ngồi phía sau với gã. - Brutal đề nghị. Sau lưng
chúng tôi, bộ phận khởi động của chiếc Farmall thoáng rên rỉ, nghe như
giọng một con chó già đang cố tìm ra chân nó vào buổi sáng mùa đông lạnh
lẽo, rồi động cơ bùng lên sức sống. Harry nhấn ga một lần rồi trả về số
không. - Không cần cả hai chúng ta làm như thế.
- Lên ghế trước. - Tôi nói. - Cậu có thể ngồi cùng với gã trên chuyến về.
Nghĩa là nếu không kết thúc bằng việc làm cho nó bị kẹt ở phía sau thì xe tù
chở chính chúng ta.
- Đừng ăn nói kiểu đó. - Anh ta phàn nàn, vẻ hoảng sợ thật sự. Như thể đây
là lần đầu anh ta nhận thức được mức độ nghiêm trọng xảy ra cho chúng tôi
nếu bị phát hiện.
- Lạy chúa, Paul!
- Làm đi. - Tôi ra lệnh. - Lên xe.
Anh ta làm theo lời tôi nói. Tôi giật mạnh tay John Coffey để lôi kéo sự chú
ý của gã trở về với thực tại, rồi dẫn gã vòng ra phía sau xe, trên đó dựng
một số cọc. Harry đã phủ một tấm vải bố lên trên cọc, như thế sẽ có lợi khi
chúng tôi vượt qua những xe đi ngược chiều. Tuy nhiên, anh ta không làm
gì được với mặt sau còn bỏ ngỏ.
- Lên xe đi, Bự Con. - Tôi nói.
- Bây giờ đi một chuyến?
- Đúng vậy.
- Tốt. - Gã mỉm cười. Nụ cười thật ngọt ngào và đáng yêu, có lẽ vì không bị
nỗi ưu tư làm cho phức tạp. Gã leo lên phía sau xe. Tôi leo lên theo, bước
tới đầu thùng xe và vỗ mạnh lên mui. Harry chuyển sang số một, chiếc xe
tải rời khỏi lùm cây mà anh ta dùng để dấu nó, rung động và lắc lư.
John Coffey dạng chân đứng giữa thùng xe, ngửa đầu lên với các vì sao lần
nữa, rộng miệng cười, không phiền hà với những nhánh cây quất vào gã khi
Harry quay xe ra hướng xa lộ.
- Sếp, nhìn kìa! - Gã la lên bằng một giọng trầm ấm, say đắm, tay chỉ vào
màn đêm đen. - Đấy là chòm Cassie, cô gái ngồi trên ghế xích đu!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.