DẶM XANH - Trang 272

Chương 30

Đường đến nhà Hal Moores ở Chimney Ridge dài hai mươi lăm dặm. Trên
chiếc xe tải chậm chạp và cọc cạch của Harry Terwilliger, chuyến đi mất
hơn một giờ. Một chuyến đi kỳ quái, và mặc dù với tôi, dường như từng
khoảnh khắc của nó vẫn còn khắc sâu trong ký ức - mỗi ngã rẽ, mỗi cú nẩy,
mỗi chỗ lún, những lần hoảng vía (hai lần tất cả) khi có xe đi ngược chiều -
tôi nghĩ không thể mô tả sát sao cảm giác của mình khi ngồi sau xe với
John Coffey, cả hai chúng tôi bó gối như người Da Đỏ trong những tấm
chăn cũ mà Harry đã đủ chu đáo đem theo.
Phần lớn là một cảm giác lạc lõng - nỗi đau sâu sắc và khủng khiếp mà một
đứa trẻ nhận thức được khi nó đã lạc lối đâu đó, tất cả những địa danh đều
xa lạ và nó không còn biết làm sao tìm ra lối về nhà. Đêm ấy tôi đã ra ngoài
với một tù nhân - không phải tù nhân bất kỳ nào, nhưng là một kẻ đã bị xét
xử và buộc tội giết hai bé gái, và bị kết án tử hình vì tội ác. Lòng tin của tôi
và sự vô tội của gã sẽ vô ích nếu chúng tôi bị bắt; bản thân chúng tôi sẽ
ngồi tù, và có lẽ cả Dean nữa. Tôi đã đùa bỡn với cả một đời làm việc và
lòng tin chỉ vì một vụ xử tử tệ hại, và vì tôi tin rằng gã cả ngố to xác quá
mức ngồi bên có lẽ đủ khả năng chữa lành cho một phụ nữ có khối u não
không thể giải phẫu. Thế nhưng khi nhìn John ngắm các vì sao, tôi nhận ra
với nỗi sợ hãi rằng quả thật tôi không còn tin vào điều đó nữa, nếu thật sự
đã tin; chứng nhiễm trùng đường tiểu của tôi lúc này dường như xa vời và
không quan trọng, vì những thứ khắc nghiệt và đau đớn luôn luôn như thế
một khi chúng đã qua khỏi (mẹ tôi từng nói, nếu một người đàn bà thật sự
nhớ được cơn đau đớn biết bao khi sinh con đầu lòng, người đó sẽ không
bao giờ sinh con lần thứ hai). Về phần ông Jingles, chẳng phải có thể, thậm
chí có vẻ, chúng tôi đã sai lầm về cơn đau do Percy gây ra cho nó sao?
Hoặc là John - kẻ thật sự có sức mạnh thôi miên, điều này thì không có gì
nhiều để nghi ngờ - bằng cách nào đó đã lừa chúng tôi tưởng là thấy điều
mà chúng tôi không hề thấy? Rồi còn vấn đề Hal Moores nữa. Vào cái ngày
làm ông ấy bất ngờ trong văn phòng, tôi đã chạm trán với một ông già bại
liệt, đẫm nước mắt. Nhưng tôi không nghĩ đấy là mặt thật nhất của viên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.