DẶM XANH - Trang 273

Giám thị. Tôi nghĩ con người thật của Giám thị Moores là con người đã bẻ
gãy cổ tay một con chó định cắn ông ấy; con người đã vạch rõ với sự chính
xác cay độc rằng cái của nợ của Delacroix sẽ bị nướng và bất kể người nào
trong đội hành quyết lộ diện trước công chúng. Phải chăng tôi nghĩ Hal
Moores sẽ hiền lành đứng sang một bên, mặc cho chúng tôi đưa một kẻ bị
buộc tội giết trẻ em vào nhà mà đặt tay lên người vợ ông ấy?
Nỗi nghi ngờ tăng lên như một cơn bệnh theo chuyến đi. Đơn giản là tôi
không hiểu tại sao tôi làm những điều đã làm, hay tại sao tôi đã thuyết phục
những người kia tham gia với tôi vào chuyến đi trong đêm điên rồ này. Tôi
không tin chúng tôi có cơ hội thoát hiểm - không một mảy may, như lời
những tay kỳ cựu thường nói. Thế nhưng tôi cũng không nỗ lực để bãi bỏ
nó, điều lẽ ra tôi có thể làm; sự việc sẽ không tuột khỏi tầm kiểm soát của
chúng tôi mà không thay đổi được, cho đến khi chúng tôi xuất hiện ở nhà
của Moores. Điều gì đó - tôi nghĩ có lẽ không ngoài những làn sóng hứng
khởi tỏa ra từ gã khổng lồ ngồi bên cạnh - đã kiềm chế không cho tôi đập
lên nóc xe và thét gọi Harry quay xe trở lại trại giam trong lúc còn kịp.
Đấy là khung cảnh tâm trạng tôi khi chúng tôi vượt qua xa lộ vào đường
County 5, rồi từ County 5 tiến vào đường Chimney Ridge. Khoảng mười
lăm phút sau đó, tôi nhìn thấy bóng dáng một mái nhà xóa mất hình ảnh các
vì sao và biết rằng chúng tôi đã đến nơi.
Harry giảm ga từ số hai xuống thấp (tôi nghĩ suốt chuyến đi anh ta chỉ gài
số cao nhất một lần). Máy xe ngừng lại, như thể nó cũng sợ điều đang chờ
chúng tôi ở phía trước.
Harry đưa xe vào lối đi trải sỏi của Moore rồi dừng chiếc xe tải càu nhàu
đằng sau chiếc Buick đen nhạy bén của viên Giám thị. Trước mặt chúng tôi,
chếch một chút về bên phải, là một ngồi nhà gọn ghẽ như li như lau, theo
phong cách mà tôi nghĩ người ta gọi là phong cách Cape Cod. Kiểu nhà đó
lẽ ra có vẻ lạc lõng trong vùng đồi núi của chúng tôi nhưng lại không phải
thế. Trăng đã lên cao và qua ánh sáng của nó, tôi thấy mảnh sân, vốn luôn
được xén tỉa đẹp đẽ, nay có vẻ thiếu sự chăm bón. Phần lớn do lá cây chưa
được cào đi. Trong hoàn cảnh bình thường thì đây là nhiệm vụ của Melinda,
nhưng mùa thu năm ấy bà đã không cào được chút lá khô nào, và sẽ không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.