DẶM XANH - Trang 271

Gã nói đúng, tôi thấy cô ta trong làn sao giữa các lùm cây đồ sộ tối đen lướt
qua. Nhưng tôi không nghĩ đến Cassiopeia khi gã nói về cô gái trên ghế
xích đu; tôi nghĩ đến Melinda Moores.
- Tôi thấy cô ta rồi, John. - Tôi đáp lại và giật tay hắn. “Nhưng anh phải
ngồi xuống, đúng không?
Gã ngồi dựa lưng vào thành xe, không hề rời mắt nhìn bầu trời đêm. Trên
gương mặt gã là một vẻ hạnh phúc vô tư, đầy thăng hoa. Sau lưng chúng
tôi, Dặm Đường Xanh lùi xa hơn với mỗi vòng quay của những chiếc vỏ xe
trọc lóc, và ít nhất là trong lúc này, dòng nước mắt dường như không ngớt
tuôn trào của John Coffey đã ngừng chảy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.