DẶM XANH - Trang 276

những cơn run rẩy tuột ra khỏi bàn tay Moores đã tìm được lối vào cổ họng
Brutal Howell. - Chúng tôi đây! Paul và tôi và... chúng tôi đây!
Anh ta tiến lên bước đầu tiên để ánh đèn trên bậc cửa có thể soi sáng đầy đủ
khuôn mặt. Tôi làm theo. Hal Moores nhìn qua nhìn lại giữa hai chúng tôi,
cơn tức giận nhường chỗ cho sự hoang mang.
- Các anh làm gì ở đây? - Ông ấy hỏi. - Không những là sáng sớm mà các
anh còn có bổn phận. Tôi biết các anh phải trực, vì tôi đã ghim bảng phân
công trong văn phòng. Vậy cái quái... ôi, Chúa ơi. Không phải tập báo động
khẩn cấp chứ? Hay là nổi loạn? - Ông nhìn vào giữa chúng tôi, ánh mắt rắn
lại. - Còn ai đứng bên xe nữa kia?
Để tôi nói. Tôi đã chỉ thị cho Brutal như thế, nhưng bây giờ đã đến lúc phải
nói mà tôi không mở miệng nổi. Trên đường đi làm chiều hôm ấy, tôi đã
cẩn thận vạch ra những gì sẽ nói khi đến đây và tôi nghĩ chúng nghe không
đến nỗi quá điên. Không bình thường - không có điều gì về chuyện này là
bình thường - nhưng có thể đủ gần bình thường để chúng tôi lọt qua được
cửa và cho chúng tôi một cơ hội. Cho John một cơ hội. Nhưng lúc này, tất
cả những lời lẽ được diễn tập cẩn thận đã biến mất trong cơn hỗn loạn náo
nhiệt. Các ý tưởng và hình ảnh - Del bốc cháy, con chuột hấp hối, Toot giãy
giụa trong lòng Già Sparky và gào lên rằng lão là con gà tây hết đời - quay
cuồng trong đầu tôi như cát bị cuốn trong một luồng gió lốc. Tôi tin trên đời
có dòng chảy của cái Thiện, theo hướng này hoặc hướng khác, bắt nguồn từ
Chúa yêu thương. Nhưng tôi cũng tin có một sức mạnh khác, một sức mạnh
mà từng chút đều thật như đấng Thượng Đế mà tôi đã cầu nguyện suốt đời,
và rằng nó hoạt động có ý thức, để hủy hoại tất cả những thôi thúc tử tế của
chúng ta. Không phải Satan, tôi không có ý nói Satan (mặc dù là tôi tin là
hắn cũng có thật) , nhưng là một thứ ma quỷ bất hòa, một thứ láu cá và ngu
ngốc cười vui sướng khi một người già, vì châm ống điếu hút thuốc đã đốt
chính mình, hoặc khi một đứa trẻ rất được yêu thương, đã nhét món quà
Giáng Sinh đầu tiên vào miệng và chết vì nghẹt thở. Tôi đã nhiều năm suy
ngẫm về điều này, suốt con đường từ Cold Mountain đến George Pines, và
tôi tin rằng sáng hôm ấy, sức mạnh đó đã ra tay giữa chúng tôi, quay cuồng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.