DẶM XANH - Trang 283

bàn tay to lớn bóp chặt lấy vai tôi. Ông bóp mạnh đủ để lại một vết thâm
tím - hôm sau tôi nhìn thấy nó - nhưng ngay lúc ấy hầu như tôi không có
cảm giác gì.
- Anh tên gì? - Bà hỏi.
- John Coffey, thưa bà.
- Coffey như thứ nước uống.
- Vâng, thưa bà, có điều viết chính tả thì khác.
Bà tựa trở lại vào gối, nhổm người lên nhưng không ngồi hẳn và nhìn gã.
Gã ngồi bên cạnh bà, nhìn trả lại, vầng sáng phát ra từ ngọn đèn quây lấy họ
như những diễn viên trên sân khấu - gã da đen đồ sộ trong bộ quần áo tù và
người phụ nữ da trắng nhỏ nhắn đang chết dần. Bà nhìn trân trối vào mắt
John, vẻ mê hoặc sáng rỡ.
- Thưa bà?
- Vâng, John Coffey? - Những lời lẽ thì thầm, khó đến tai chúng tôi trong
làn không khí hôi hám. Tôi cảm thấy cơ bắp tứ chi và lưng co cụm lại. Ở
nơi nào đó rất xa, tôi cảm nhận viên Giám thị đang bóp chặt tay tôi, phía
bên tầm nhìn của tôi là Har và Brutal vòng tay ôm nhau, giống những đứa
trẻ lạc đường trong đêm tối. Một sự kiện gì đó sắp xảy ra. Một sự kiện lớn
lao. Từng người chúng tôi cảm nhận được nó theo cách riêng của mình.
John Coffey cúi xuống gần bà ấy hơn. Lò xo giường kêu cót két, vải trải
giường sột soạt, ánh trăng mỉm cười lạnh lẽo tỏa vào trong qua ô kính trên
cửa sổ phòng ngủ. Đôi mắt vằn máu của Coffey thăm dò gương mặt hốc hác
ngửa lên của bà.
- Ta thấy nó rồi. - Gã lên tiếng. Không phải nói với bà ấy - dù gì tôi cũng
nghĩ thế - nhưng lại với chính gã. - Ta thấy nó và ta có thể giúp. Nằm yên...
nằm thật yên...
Gã cúi gần hơn, gần hơn nữa. Trong thoáng chốc, khuôn mặt to tướng của
gã dừng lại cách mặt bà không đầy 2 inch. Gã giơ một bàn tay sang bên,
ngón tay xòe ra như thể bảo cái gì đó hãy chờ... cứ chờ... rồi gã lại cúi mặt
xuống. Đôi môi rộng, trơn tru của gã ép sát vào môi bà, buộc chúng mở ra.
Trong khoảnh khắc, tôi thấy một con mắt của bà nhìn trừng trừng qua

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.