DẶM XANH - Trang 295

kịch tình huống truyền hình buổi tối. Tôi nhớ dường như bà bạn Elaine của
tôi có đem cho một chiếc bánh sandwich, nói lời cảm ơn và ăn bánh, nhưng
không thể kể bạn nghe bà ấy đem bánh đến lúc mấy giờ, hoặc trong đó có
gì. Phần lớn cái tôi đã quay về năm 1932, khi những khoanh sandwich của
chúng tôi thường được mua từ chiếc xe đẩy bán quà vặt, đậy bằng những
trang kinh thánh của lão Toot Toot, thịt heo nguội giá năm xu, thịt bò mười
xu.
Tôi nhớ lại khu dưỡng lão lắng xuống khi những di tích sống ở đấy chuẩn
bị cho một đêm nữa với một giấc ngủ mỏng manh, đầy bất an; tôi nghe thấy
Mickey - có thể không phải là hộ lí giỏi nhất nhưng chắc chắn là người tốt
bụng nhất - đang hát “Red River Valley” bằng giọng kim hay ho trong lúc
anh ta đi lòng vòng phát cử thuốc tối: “Trong thung lủng người ta đồn em sẽ
ra đi... chúng tôi sẽ nhớ tiếc đôi mắt sáng và nụ cười ngọt ngào...” Bài hát
làm tôi lại nghĩ đến Melinda và điều bà ấy đã nói với John sau khi phép lạ
xảy ra. Tôi mơ thấy anh. Tôi mơ thấy anh lang thang trong bóng tối và tôi
cũng thế. Chúng ta đã gặp nhau.
Georgia Pines trở nên yên lặng, nửa đêm đến rồi đi và tôi vẫn còn viết. Tôi
viết đến chi tiết Harry nhắc nhở chúng tôi rằng, mặc dù đã đưa được John
quay về trại giam mà không bị phát hiện, vẫn còn Percy đang chờ chúng tôi.
“Buổi tối chưa kết thúc chừng nào còn phải đấu đá với hắn” dù ít dù nhiều,
là những gì Harry đã nói.
Chi tiết đó là nơi mà cả một ngày dài lái cây bút của bố tôi, sau cùng đã bắt
kịp tôi. Tôi đặt bút xuống - chỉ vài giây thôi, tôi nghĩ, để có thể co giãn
ngón tay lấy lại sức sống - rồi tựa trán vào tay, nhắm mắt lại, thư giãn. Khi
mở mắt ra và ngẩng đầu lên, nắng sáng đã trừng trừng nhìn tôi qua cửa sổ.
Tôi nhìn đồng hồ thấy đã hơn tám giờ. Tôi đã ngủ, đầu gục lên cánh tay như
một lão già say rượu, trong cái hẳn là sáu tiếng đồng hồ. Tôi đứng lên, nhăn
mặt, gắng gượng vươn người lấy sức. Tôi nghĩ đến việc xuống nhà bếp, lấy
một khoanh bánh mì nướng và đi dạo, nhưng rồi tôi nhìn xuống mớ trang
giấy nguệch ngoạc, vương vãi khắp mặt bàn. Đột nhiên tôi quyết định hoãn
cuộc đi dạo. Tôi có việc vặt phải làm, vâng, nhưng nó có thể đợi, và sáng
hôm ấy tôi không thích thú chơi trò trốn-tìm với Brad Dolan.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.