DẶM XANH - Trang 30

câm nín và yên lặng đi, hoặc nói chuyện tếu, như thể đấy là một buổi picnic
của lớp học - nhưng một số ít thì có. Thường thường là những kẻ tin rằng
địa ngục có thật, và biết rằng nó đang chờ họ ở cuối Dặm Đường Xanh.
Bobo lại thâu ngắn dây dắt chó lần nữa. Chúng rất đáng giá và anh ta không
có ý định để mất chúng cho tiếng tru điên loạn ở phía xa dưới kia. Những
người khác thì nạp đạn và đóng cơ bẩm. Tiếng tru đó khiến tất cả bọn họ
lạnh toát, mồ hôi tuôn ra dưới cánh tay và chảy xuống lưng như nước đá.
Khi người ta sợ hãi đến lạnh toát như thế thì họ cần một người chỉ huy nếu
phải tiếp tục, và phụ tá cảnh sát trưởng McGee đã chỉ huy họ. Anh ta tiến
lên phía trước và mạnh dạn bước đến một hàng cây nhô ra khỏi cánh rừng
bên tay phải, trong khi toán người còn lại lo sợ lê bước theo sau cách
khoảng năm bước chân. Anh ta chỉ dừng lại một lần, để ra hiệu cho người
to lớn nhất trong bọn - Sam Hollis - đi gần Klaus Detterick.
Phía bên kia tàng cây có thêm nhiều vạt đất trống, trải ngược vào rừng bên
tay phải. Bên trái là sườn dốc dài, thoai thoải của bờ sông. Tất cả đứng lại
tại chỗ, chết sững. Tôi nghĩ họ sẽ vật vã rất nhiều để đừng thấy điều trước
mắt họ, và sẽ không ai trong số họ quên nổi cảnh tượng đó - nó là một thứ
ác mộng, lộ liễu và mơ hồ dưới ánh mặt trời, vượt xa những hình thức bề
ngoài của cuộc sống tử tế và bình thường - bữa ăn từ thiện của nhà thờ, đi
dạo trên những con đường làng quê, công việc lương thiện, nụ hôn tình ái
trên giường. Trong mỗi con người có một cái sọ, và tôi nói bạn nghe, có
một cái sọ trong cuộc đời của tất cả mọi người. Ngày hôm ấy, họ đã nhìn
thấy điều đó, những con người đó - họ thấy cái nhe răng đôi khi ở đằng sau
nụ cười.
Ngồi trên bờ sông, trong bộ áo liền quần màu bạc, vấy máu là gã đàn ông to
lớn nhất mà chưa ai trong số họ từng gặp - John Coffey. Bàn chân khổng lồ,
ngón cái loe ra không mang giày. Trên đầu gã quấn một cái khăn đỏ bạc
màu, theo kiểu phụ nữ vùng quê quấn khăn khi vào nhà thờ. Ruồi nhặng
bay quanh gã thành một đám mây đen. Cuộn tròn trong mỗi cánh tay gã là
cái xác trần trụi của một bé gái. Mái tóc vàng của chúng, một thời xoăn tít
và nhẹ như tơ, bây giờ bết vào đầu và vấy máu. Gã đàn ông ôm chúng đang
ngồi rống lên trời cao như một con bê khờ dại, đôi má nâu sẫm của gã bóng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.