DẶM XANH - Trang 301

Chương 33

Khi chúng tôi đưa John trở lại Khu E đêm hôm ấy, chiếc xe băng ca là một
nhu cầu cần thiết, thay vì thói xa xỉ. Tôi hết sức nghi ngờ gã không đủ sức
tự đi hết chiều dài đường hầm; phải đi khom người tốn nhiều sức lực hơn đi
thẳng lưng, trần đường hầm thì quá thấp đối với những người như John
Coffey. Tôi không thích nghĩ đến hình ảnh gã ngã quỵ dưới đó. Làm sao
chúng tôi giải thích sự kiện, trên cả việc tìm cách giải thích tại sao chúng tôi
bắt Percy mặc áo dạ hội của người điên và tống hắn vào phòng kỉ luật?
Nhưng chúng tôi có xe băng ca - cảm ơn Chúa - và John Coffey nằm dài
trên đó như một con cá voi dạt vào bãi biển, trong khi chúng tôi đẩy gã trở
lại cầu thang nhà kho. Gã xuống xe băng ca, loạng choạng, rồi chỉ đứng yên
cúi đầu, thở hào hển. Làn da gã xám ngoét đến mức nhìn gã giống như bị
lăn bột. Tôi nghĩ đến trưa gã sẽ nhập bệnh xá... nghĩa là nếu đến trưa mà gã
không chết.
Ánh mắt Brutal nhìn tôi đầy âm u, tuyệt vọng. Tôi nhìn trả lại ngay.
- Chúng ta không thể khiêng gã lên nhưng có thể giúp. - Tôi nói. - Cậu
quàng lấy tay phải gã, tôi bên trái.
- Còn tôi? - Harry hỏi.
- Đi sau lưng chúng tôi. Nếu gã có vẻ ngã ra phía sau, cậu đẩy trở lại phía
trước.
- Và nếu cách đó không hiệu quả, hãy nằm phục xuống nơi cậu nghĩ gã sẽ
rơi xuống để giảm bớt chấn động.
- Quái gở. - Harry lạnh lùng nói. - Brute, cậu phải diễn ở gánh xiếc
Orpheum, như thế mới xứng với trò khôi hài của cậu.
- Tôi có óc khôi hài, đúng vậy. - Brutal thú nhận.
Sau cùng chúng tôi cũng xoay xở đưa John lên được cầu thang. Nỗi lo lớn
nhất của tôi là gã sẽ ngất xỉu nhưng gã không sao.
- Cậu đi kiểm tra để biết chắc nhà kho không có người. - Tôi nghẹn thở bảo
Harry.
- Tôi phải nói gì nếu có? - Harry véo tay tôi và hỏi. - Gọi Avon rồi chui tọt
xuống đây?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.