DẶM XANH - Trang 302

Đừng nói mỉa. - Brutal đốp chát.
Harry khẽ đẩy hé cửa và thò đầu vào trong. Với tôi, dường như anh ta giữ
tư thế đó trong một khoảng thời gian vô tận. Sau cùng anh ta rụt đầu trở lại,
vẻ gần như vui mừng.
- An toàn. Và yên tĩnh.
- hi vọng cứ như thế. - Brutal nói. - Đi nào, John. Gần đến nhà rồi.
Gã có thể tự mình đi qua nhà kho, nhưng chúng tôi phải giúp gã leo ba bậc
thang dẫn vào văn phòng của tôi, rồi gần như đẩy gã qua cánh cửa nhỏ. Khi
đứng lên lại, gã thở rống, mắt lấp lánh ánh thủy tinh. Đồng thời - tôi ghi
nhận với nỗi kinh hoàng thật sự - khóe miệng bên phải của gã xệ xuống,
giống như miệng Melinda đã bị khi chúng tôi bước vào phòng và nhìn thấy
bà nhổm người lên trên gối.
Dean nghe thấy chúng tôi và từ bàn giấy ở đầu Dặm Đường Xanh bước
vào.
- Cảm ơn Chúa! Tôi nghĩ các anh không bao giờ trở lại. Tôi nửa tin nửa ngờ
các anh đã bị bắt, hoặc bị Giám thị bắn, hoặc... - Anh ta ngưng bặt, lần đầu
thật sự nhìn thấy John. - Thánh thần ơi, gã sao thế? Nhìn gã như sắp chết!
- Gã không chết dâu... phải không, John? - Brutal hỏi. Anh ta ra hiệu cho
Dean bằng mắt.
- Dĩ nhiên là không, tôi không thực sự định nói chết... - Dean bối rối cười
khẽ, - nhưng, trời ơi...
- Bỏ đi. - Tôi gạt ngang. - Giúp chúng tôi đưa gã trở vào xà lim.
Một lần nữa, chúng tôi lại là những quả đồi vây quanh một ngọn núi, nhưng
bây giờ là một ngọn núi đã chịu một vài triệu năm xói mòn, một ngọn núi
trơ trụi và buồn rầu. John Coffey chậm chạp di chuyển, hít thở bằng miệng
như một người già hút thuốc quá nhiều, nhưng ít nhất gã còn di chuyển
được.
- Percy thế nào? - Tôi hỏi. - Hắn làm ầm ĩ không?
- Một chút lúc đầu. - Dean trả lời. - Cố la hét qua dải băng dính anh dán trên
miệng. Tôi nghĩ là chửi thề.
- Ơn trời. - Brutal nói. - Điều tốt lành khi những đôi tai mỏng manh của
chúng ta đang ở nơi khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.