DẶM XANH - Trang 33

- Ô, coi nào, một ít bữa ăn trưa, đúng không? - McGee hỏi và Coffey gật
đầu rồi nói vâng thưa ngài với đôi mắt chảy nước và nước mũi thò lò bên
ngoài. - Những loại người như ông ấy đâu ra một ít bữa ăn trưa, John
Coffey? - Cố dằn lòng giữ bình tĩnh, mặc dù lúc ấy anh ta ngửi được mùi
các cô bé, thấy được lũ ruồi nhặng loang loáng và thưởng thức những chỗ
ướt trên người chúng. Sau này anh ta nói mái tóc của chúng là chuyện tệ hại
nhất... chi tiết này không được đăng trên bất cứ tờ báo nào; nó được xem là
quá rùng rợn để đọc trong gia đình. Không, tôi biết sự việc này từ tay phóng
viên viết lại câu chuyện, ông Hammersmith. Sau này tôi đến thăm ông ta,
bởi vì sau này John Coffey trở thành nỗi ám ảnh của tôi. McGee kể với
Hammersmith rằng mái tóc vàng của chúng không còn là màu vàng nữa. Nó
là màu nâu vàng. Máu từ tóc ứa ra, chảy xuống má như một thứ thuốc
nhuộm tóc tồi tệ, và bạn không cần phải là bác sĩ để thấy rằng xương sọ
mảnh mai của chúng đã bị đập vào nhau bằng sức mạnh của hai cánh tay đồ
sộ ấy. Có lẽ chúng đã khóc. Có lẽ gã muốn làm cho chúng nín. Nếu những
cô bé này gặp may mắn thì chuyện này xảy ra trước khi chúng bị hãm hiếp.
Việc chứng kiến cảnh tượng đó làm cho một con người thật khó mà suy
nghĩ, kể cả với người cương quyết thi hành nhiệm vụ như phụ tá cảnh sát
trường McGee. Suy nghĩ không đúng có thể gây ra sai lầm, có thể gây thêm
đổ máu. McGee hít một hơi sâu và tự trấn tĩnh. Dù sao cũng phải cố gắng.
- Thưa ngài, tôi không nhớ chính xác, nếu tôi nói sai thì tôi là đồ chó. -
Coffey nói bằng giọng nghẹn ngào vì nước mắt. - Nhưng đó là một ít bữa
ăn trưa, phải, sandwich và tôi nghĩ có món giấm ngọt.
- Có lẽ tôi phải chính mắt nhìn thấy, với anh thì cũng thế thôi. - McGee nói.
- Liệu hồn chớ cử động, John Coffey. Đừng làm thế, trời ạ, bởi vì có đủ
súng đang nhắm vào anh để làm cho anh biến mất từ thắt lưng trở lên, chỉ
cần anh nhúc nhích một ngón tay thôi.
Coffey nhìn sang bên kia sông và không cử động, trong khi McGee nhẹ
nhàng thọc tay vào túi áo ngực trên yếm và lôi ra thứ gì đó được gói bằng
giấy báo và cột bằng một sợi dây của cửa hàng thịt. McGee tháo dây và mở
gói giấy ra, mặc dù anh ta biết chắc đúng là thứ Coffey đã nói - một ít bữa
ăn trưa. Có một bánh sandwich thịt lợn muối cà chua và một gói thạch. Có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.