DẶM XANH - Trang 350

Tôi bước ra ngoài, không cần ngoái lại để thấy anh ta đang há miệng, trân
trối nhìn tôi.
Tôi làm việc cho hết ca trực, ngồi không quá năm phút đã lại đứng dậy. Tôi
đến phòng Quản trị rồi thơ thẩn đi qua đi lại sân tập thể dục vắng vẻ mãi
đến khi bọn lính gác trên chòi canh hẳn phải nghĩ là tôi điên. Nhưng khi ca
trực kết thúc, tôi bắt đầu bình tĩnh lại; luồng suy nghĩ trong đầu - như tàu lá
cây xao động - đã lắng xuống khá nhiều.
Tuy nhiên còn nửa đường về nhà vào sáng hôm ấy, nó đã xuất hiện lại,
mạnh bạo. Cách mà chứng nhiễm trùng đường tiểu tái phát. Tôi phải bỏ
chiếc xe Ford của mình bên đường, ra ngoài, chạy nước rút gần nửa dặm,
đầu cúi gầm, tay đung đưa, hơi thở lao ra rồi xuyên vào cổ, ấm như thứ gì
đó bạn cặp dưới nách. Rồi sau cùng tôi bắt đầu cảm thấy thật sự bình
thường. Tôi chạy nửa quãng đường trở lại nơi để xe, đi bộ nửa đường còn
lại, hơi thở bốc khói trong làn không khí lạnh. Khi về đến nhà, tôi bảo
Janice rằng John Coffey nói đã sẵn sàng, rằng gã muốn ra đi. Nàng gật đầu,
vẻ khuây khỏa. Có thật vậy không? Tôi không thể nói. Sáu giờ trước đó,
thậm chí ba giờ thôi, có lẽ tôi đã biết, nhưng đến lúc ấy thì không. Và đó là
điều tốt đẹp. John cứ nói rằng gã mệt mỏi và bây giờ tôi hiểu tại sao. Những
gì gã chịu đựng cũng sẽ làm mệt mỏi bất kì người nào. Sẽ làm cho bất kì
người nào khao khát được nghỉ ngơi và yên tĩnh.
Khi Janice hỏi tại sao mặt tôi đỏ bừng và bốc mùi mồ hôi, tôi bảo nàng tôi
đã dừng xe trên đường về nhà và chạy một lúc, chạy cật lực. Tôi kể bấy
nhiêu - như tôi đã viết (ở đây có quá nhiều trang khiến tôi không có hứng
thú xem lại cho chắc) , dối trá không phải là một phần của cuộc sống chung
giữa chúng tôi - nhưng không nói lí do.
Và nàng cũng không hỏi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.