DẶM XANH - Trang 36

- Tội nghiệp cưng. Cứ như thể gã Percy Wetmore tồi tệ đó chưa đủ vậy.
Sớm vào giường nhé.
Tôi đã làm thế, nhưng trước khi làm, tôi bước ra hiên sau nhà để trút ra
ngoài. “Trút bầu tâm sự” ngoài trời là một cái thú của cuộc sống vùng quê
mà các nhà thơ không bao giờ miêu tả nổi, nhưng đêm hôm ấy tôi không
vui thú chút nào; dòng nước thoát ra khỏi người tôi bỏng rát như một dòng
dầu hỏa bị đốt cháy. Tuy thế tôi nghĩ chứng bệnh nặng hơn vào chiều hôm
đó, và đã biết nó trở nặng hơn từ hai hoặc ba ngày trước. Tôi hi vọng có thể
đã bắt đầu khỏi bệnh. Chưa bao giờ niềm hi vọng lại thiếu căn cứ hơn thế.
Không ai cho tôi biết rằng đôi khi vi trùng xâm nhập vào trong đó, nơi vốn
ấm áp và ẩm ướt, lại có thể nghỉ ngơi một hoặc hai ngày trước khi mạnh mẽ
trở lại. Tôi sẽ ngạc nhiên khi biết điều đó. Tôi sẽ còn ngạc nhiên hơn nữa
khi biết rằng trong hai mươi năm nữa, sẽ có thuốc cho bạn uống để quất cái
thứ nhiễm trùng đó văng ra khỏi hệ thống của bạn trong thời gian kỉ lục...
và trong khi những loại thuốc đó có thể làm bạn nôn nao một chút ở dạ dày
hoặc chảy lỏng trong ruột, chúng gần như không bao giờ làm cho bạn nôn
mửa như thuốc viên sulfa của bác sĩ Sadler. Vào năm ba mươi hai, bạn
không thể làm gì nhiều hơn là chờ đợi, và cố mà lờ đi cái cảm giác có ai đó
đã đổ dầu hỏa vào cơ thể bạn rồi dí một que diêm vào đó.
Tôi kết thúc mẩu thuốc lá còn lại, vào phòng tắm, rồi sau cùng thiếp ngủ
được. Tôi mơ thấy những bé gái có nụ cười e thẹn và máu dính trên tóc.
Sáng hôm sau có một mẩu giấy ghi nhớ màu hồng trên bàn giấy của tôi, yêu
cầu tôi ghé qua văn phòng Giám thị ngay khi có thể. Tôi biết là chuyện gì -
có những luật chơi bất thành văn nhưng rất quan trọng, và ngày hôm qua có
lúc tôi đã thôi chơi theo luật - và tôi đã trì hoãn lâu đến mức có thể. Giống
như đến bác sĩ vì chuyện rắc rối hệ thống nước thải của mình, tôi luôn nghĩ
rằng cái trò “giải quyết cho xong” này đã bị thổi phồng quá đáng.
Dù gì tôi cũng không vội đến văn phòng của Giám thị Moores. Thay vào
đó, tôi cởi chiếc áo khoác đồng phục bằng len ra, vắt lên lưng ghế và bật
quạt trong góc phòng - lại thêm một ngày nóng bức. Rồi tôi ngồi xuống và
xem qua bản báo cáo trực đêm của Brutus Howell. Không có gì đáng lo
ngại. Delacroix đã khóc lóc sau khi vào giường - hầu như đêm nào cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.