DẶM XANH - Trang 361

Giết hại nhau bằng hơi ngạt và điện một cách lạnh lùng? Sự điên rồ. Nỗi
kinh hoàng.
Brutal kiểm tra đai thắt, rồi lùi lại. Tôi chờ anh ta lên tiếng nhưng anh ta
không nói gì. Thấy anh ta bắt chéo tay sau lưng, đứng ở tư thế nghỉ, tôi biết
anh ta sẽ không nói. Có lẽ không nói được. Tôi cũng nghĩ tôi không thể,
nhưng khi nhìn đôi mắt sợ hãi trào lệ của John, tôi biết mình phải nói. Thậm
chí có bị vĩnh viễn nguyền rủa, tôi cũng phải nói.
- Xoay lên hai. - Tôi ra lệnh bằng một giọng mơ hồ, đứt quãng mà chính tôi
cũng không nhận ra.
Chiếc nón sắt kêu rì rào. Tám ngón tay và hai ngón cái dựng đứng lên trên
đầu tay ghế bằng gỗ sồi, căng ra mười hướng khác nhau, đầu ngón tay co
giật. Hai đầu gối to của gã đạp liên hồi như piston nhưng các ổ khóa kẹp ở
cổ chân đã kềm chặt. Phía trên đầu, ba ngọn đèn treo nổ tung - Pow! Pow!
Pow! - Marjorie Detterick thét lên khi nghe tiếng vỡ, ngất đi trong tay
chồng. Mười tám năm sau cô ta chết ở Memphis. Harry gửi cáo phó cho tôi.
Một tai nạn xe điện.
John ngã vật ra trước, vướng vào đai thắt trên ngực. Trong một thoáng, mắt
gã gặp mắt tôi. Chúng vẫn còn ý thức, tôi là vật cuối cùng gã nhìn thấy khi
chúng tôi xô gã ra khỏi bờ vực thế giới. Rồi gã ngã ngửa vào lưng ghế, nón
sắt nghiêng đi một chút trên đầu, khói - một thứ sương mù như khói than -
tỏa ra từ bên dưới. Nhưng nói chung, bạn biết đấy, sự việc kết thúc nhanh
chóng. Tôi nghi ngờ chuyện không gây đau đớn theo quan điểm của những
người ủng hộ hình phạt ghế điện (một quan điểm mà thậm chí kẻ hung hăng
nhất trong số họ dường như cũng không bao giờ dám tự mình kiểm chứng).
Bàn tay gã lại rũ xuống lần nữa, những vành hình trăng ở gốc móng tay
trước đó trắng xanh giờ đã thành màu cà tím, một sợi khói từ đôi má bốc
lên còn ướt nước muối từ vòng xốp... và nước mắt của gã.
Những giọt nước mắt cuối cùng của John Coffey.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.