DẶM XANH - Trang 362

Chương 40

Tôi được yên ổn cho đến khi về nhà. Bình minh đã ló dạng, chim chóc hót
vang. Tôi dừng chiếc xe rẻ tiền lại, ra ngoài, bước lên bậc thềm, và rồi cơn
đau buồn thứ hai to tát nhất phủ lên người tôi. Vì tôi nghĩ đến nỗi sợ bóng
tối của gã. Tôi nhớ lại lần đầu chúng tôi gặp nhau, gã đã hỏi chúng tôi ban
đêm có để đèn sáng không và chân tôi mềm nhũn đi. Tôi ngồi xuống bậc
thềm, gục đầu vào đầu gối và khóc. Cũng không hẳn chỉ khóc cho John mà
cho tất cả chúng ta.
Janice bước ra và ngồi xuống bên tôi. Nàng quàng tay qua vai tôi.
- Anh đã hết sức không làm cho anh ta đau đớn chứ?
Tôi lắc đầu tỏ ý không.
- Và anh ta muốn ra đi.
Tôi gật đầu.
- Vào nhà đi. - Nàng nói và giúp tôi đứng lên. Nàng làm tôi nghĩ đến cách
John giúp tôi đứng lên sau khi chúng tôi cùng nhau cầu nguyện. - Vào nhà
uống cà phê.
Tôi làm theo. Buổi sáng đầu tiên trôi qua, buổi chiều đầu tiên, rồi ca trực trở
lại đầu tiên. Thời gian chiếm hữu tất cả, dù chúng ta muốn hay không
muốn. Thời gian chiếm hữu tất cả, thời gian cướp đi tất cả, sau cùng chỉ còn
bóng tối. Đôi khi chúng ta tìm thấy nhau trong bóng tối và đôi khi chúng ta
mất họ lần nữa, cũng ở trong đó. Đây là tất cả những gì tôi biết, có điều câu
chuyện này xảy ra năm 1932, khi nhà tù Tiểu bang vẫn còn ở Cold
Mountain.
Cả cái ghế điện nữa, tất nhiên.
Khoảng hai giờ mười lăm phút chiều, bà bạn Elaine Connelly của tôi đến
phòng sưởi nắng, nơi tôi đang ngồi, những trang tự truyện cuối cùng được
xếp ngay ngắn trước mặt. Gương mặt bà tái xanh và có những vệt sáng dưới
mắt. Tôi nghĩ bà ấy đã khóc.
Về phần tôi, tôi nhìn. Chỉ có thế. Nhìn ra ngoài cửa sổ, bàn tay phải phập
phồng ở cổ tay. Nhưng dù sao cũng là cơn phập phồng thanh thản. Tôi cảm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.