DẶM XANH - Trang 41

- Và ông biết thỉnh thoảng hắn lại quẹt cây dùi cui dọc theo chấn song như
thế nào, chỉ thuần túy vì thú tính. Hắn đê tiện và ngu ngốc. Tôi không biết
còn chịu nổi hắn được bao lâu nữa. Đấy là sự thật.
Chúng tôi biết nhau đã được năm năm. Đó có thể là một quãng thời gian dài
để người ta hòa hợp với nhau, đặc biệt khi công việc là đánh đổi sự sống lấy
cái chết. Điều tôi muốn nói là ông ấy hiểu ý tôi. Chẳng phải tôi sẽ bỏ việc,
không thể bỏ việc trong khi cuộc Đại Khủng Hoảng đang quanh quẩn bên
ngoài các bức tường nhà tù như một con thú nguy hiểm, một con thú không
thể bị đem nhốt như trách nhiệm của chúng tôi. Nhiều người giỏi hơn tôi
đang vất vưởng ngoài đường hoặc lâm vào thế cưỡi cọp. Tôi có may mắn
và biết rõ điều đó - con cái lớn lên và nợ cầm cố, cái khối đá cẩm thạch
nặng 200 pound đó đã cất ra khỏi lồng ngực tôi từ hai năm nay. Nhưng một
gã đàn ông phải có ăn, và vợ hắn cũng phải ăn. Đồng thời, chúng tôi đã
quen cho con gái chúng tôi và anh con rể 20 đôla mỗi khi có thể. Anh ta là
một giáo viên trung học thất nghiệp, vào thời đó nếu như thế chưa đủ tiêu
chuẩn để tuyệt vọng thì cái từ đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Vậy thì không,
bạn không bỏ cái việc làm được trả lương bằng chi phiếu như của tôi...
không lạnh lùng mà bỏ đâu. Nhưng mùa thu năm ấy máu tôi không lạnh.
Nhiệt độ bên ngoài đã vô lí, bệnh nhiễm trùng bò quanh trong người tôi còn
làm tăng nhiệt kế hơn nữa. Và khi một con người lâm vào thứ tình huống
như vậy, đôi khi cú đấm của anh ta tự ý tung ra theo ý của nó. Và nếu bạn
đã một lần đánh kẻ có thế lực như Percy Wetmore, bạn nên tiếp tục đánh,
bởi vì không thể thối lui.
- Hãy kiên trì. - Moores lặng lẽ khuyên. - Đấy là điều tôi gọi vào anh để nói.
Tôi nắm được nguồn tin có thẩm quyền - thực tế là người đã gọi điện cho
tôi sáng nay - cho biết Percy nộp đơn xin việc tại Briar, và đơn của hắn đã
được chấp thuận.
- Briar. - Tôi thốt lên. Đấy là Briar Ridge, một trong hai bệnh viện công
thuộc tiểu bang. - Thằng nhóc làm gì vậy? Thanh tra cơ sở tiểu bang chăng?
- Công việc quản lí. Lương cao hơn và đẩy giấy tờ, thay vì đẩy giường bệnh
dưới sức nóng ban ngày. - Ông ấy tặng tôi một nụ cười đầy vẻ thành kiến. -

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.