DẶM XANH - Trang 53

Chương 7

Cuối mùa đông năm ấy, sau khi những sự kiện đó đã chấm dứt từ lâu, vào
một đêm Brutal đến gặp tôi khi chỉ còn hai chúng tôi, Khu E tạm thời bỏ
trống và tất cả những lính gác đều tạm thời tái phân công. Percy đã đến
Briar Ridge.
- Lại đây. - Brutal nói bằng một giọng kì lạ, méo mó đến mức tôi vùng quay
lại, nghiêm khắc nhìn anh ta. Tôi vừa mới bước vào từ một đêm mưa lạnh
lẽo, và đang rũ tuyết khỏi vai áo trước khi treo nó lên.
- Có gì không ổn? - Tôi hỏi.
- Không. - Anh ta trả lời. - Nhưng tôi đã tìm thấy nơi ở của ông Jingles. Khi
nó xuất hiện lần đầu tiên, tôi muốn nói là trước khi Delacroix nuôi nó. Anh
muốn xem không?
Dĩ nhiên là tôi muốn. Tôi đi theo anh ta xuống Dặm Đường Xanh, đến
phòng kỉ luật. Tất cả đồ đạc cất trong phòng đã được bỏ ra hành lang; rõ
ràng Brutal đã tận dụng thời gian vắng khách để dọn dẹp. Cửa mở và tôi
thấy cái xô lau nhà có miếng giẻ bên trong phòng. Sàn phòng, cũng cái màu
xanh bệnh hoạn như chính Dặm Đường Xanh, đang khô thành những vệt
dài. Đứng giữa sàn phòng là một cái thang, loại thường dùng trong nhà kho,
vốn cũng tình cờ được dùng như trạm cuối cùng dành cho những kẻ bị tiểu
bang trừng phạt. Có một cái kệ nhô ra từ mặt sau thang gần đỉnh, thứ mà
công nhân dùng để đặt bộ dụng cụ, hoặc thợ sơn dùng đặt thùng sơn. Trên
đó có một cái đèn pin. Brutal trao nó cho tôi.
- Anh lên trên kia đi. Anh thấp hơn tôi, vì thế anh phải với lên, nhưng tôi sẽ
giữ chân anh cho.
- Chân tôi hay bị nhột. - Tôi đáp và bắt đầu leo lên. - Đặc biệt ở đầu gối.
- Tôi sẽ lưu ý điều đó.
- Tốt. - Tôi nói. - Vì một cái hông bị gãy sẽ là cái giá quá cao phải trả cho
việc khám phá nguồn gốc của một con chuột.
- Hả?
- Bỏ đi. - Lúc ấy đầu tôi nhô lên bên cạnh bóng đèn bọc trong lồng sắt giữa
trần phòng, và tôi cảm thấy cái thang ngọ nguậy dưới sức nặng của mình. Ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.