ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 142

đây hai mươi năm, khi sư phụ chàng lang thang trên những con
đường ở phương Nam, ông đã nhặt được chàng và nuôi chàng lớn, bây
giờ, ông bỏ chàng lại không một lời giải thích. Trở lại thành một người
tự do, du ngoạn thật xa, luôn rất xa, có lẽ là ý nguyện của ông.

Sải từng bước dài, sư phụ chàng đi xuống làng. Thẩm Phong

nghiến răng cố ngăn tiếng nức nở. Bỗng chàng nhớ nhiều năm
trước, khi sư phụ vừa thấy tóc điểm trắng lốm đốm, ông đã nói
với chàng một ngày kia ông sẽ trở lại phương Bắc và chết ở đó. Ông
cũng nói thêm: “Ta sẽ để lại cho con ngôi nhà này. Nó sẽ đủ cho con
và vợ con.”

- Dẫn con về phương Bắc với! - Thẩm Phong hét lên.

Bên thềm nhà, chàng vẫy vẫy tay, làm những ký hiệu mà sư phụ

chàng chẳng thấy. Ngôi nhà của họ dựng trên đỉnh đồi nhìn xuống
toàn bộ ngôi làng. Lúc hoàng hôn, khói trong các ngôi nhà bay lên
khỏi những mái nhà bằng lá tre rồi chầm chậm lên trời. Từ phía
tây, mặt trời ném những tia sáng cuối cùng lên cánh rừng. Thẩm
Phong hạ tay xuống.

Tên của chàng, Thẩm Phong, có nghĩa là “ngọn gió”, dựa theo tên

của người thợ đàn già là Thẩm Phụng. Từ “Phụng” phát âm nặng hơn,
có nghĩa là “chim phượng”. Cả hai cái tên đều có ký tự tượng hình
giống nhau: gồm một nét như cánh chim và một nét cong như vòm
trời. Vì trong buổi dựng trời dựng đất, khi những người thư lại Hoa
Hạ viết trên mai rùa, cả hai cái tên chỉ là một. Gió là một cánh chim
thần.

Giống như gió và phượng hoàng không biết mệt mỏi, trong đời

mình, người thợ đàn già đã đi qua hàng nghìn bản làng, từ Nam chí
Bắc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.