ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 150

- Không thể nào, - ông ta vừa thì thầm vừa gãi đầu.

Ông ta nhìn chằm chằm vào không trung rồi lại chìm đắm

vào bản nhạc, tay vẫn nhịp nhịp theo nhạc.

- Đúng vậy!... Không thể tin nổi… Tôi không bao giờ dám tin!...

Ông ta im bặt, hàng lông mày nheo lại. Ông ta nhịp bàn chân. Bất

ngờ ông ta lăn ra đất, dập đầu lạy lục Đỗ Phụng.

- Tướng quân xin cho thảo dân được dùng đàn cổ cầm!

Một cây đàn cổ cầm! Đỗ Phụng run rẩy vui sướng. Người Hán nọ

vội vã vào nhà rồi trở ra với một nhạc cụ gỗ có hình một chiếc lá
chuối dày ba đốt tay và dài bằng năm bàn chân. Ông ta siết lần
lượt bảy sợi dây đàn rồi vừa chơi vừa đọc bản nhạc.

Đỗ Phụng quên cả chuyện chiến tranh. Các âm thanh bổng và

trầm phát ra từ cây đàn cuốn lấy ông như gió thổi qua tán cây làm
lá run rẩy. Ông ngước lên. Bầu trời trong xanh không một gợn mây
mở ra. Đã lâu lắm rồi ông không còn nhìn thấy vẻ đẹp của bầu
trời! Âm nhạc tiếp tục, rồi im lặng, như một dòng nước nóng sinh ra
trong lòng ông và chảy qua khắp ngõ ngách trong cơ thể ông. Trước
đây ông chưa bao giờ nghe được sự im lặng!

Mặt trời chầm chậm chuyển về tây. Khi đêm xuống, một chiếc

bàn được đặt vào giữa sân. Đỗ Phụng và người thợ đàn uống rượu
như bạn bè thân thiết.

Đỗ Phụng kể lại chuyện ông đã có được bản nhạc này như thế nào

rồi hỏi người Hán nọ bản nhạc được ghi trong đó là bản gì. Đã thấm
hơi men, người thợ đàn cao giọng:

- Là một phiên bản dài của khúc Quảng Lăng tán! Tôi tự hỏi phép

màu nào đã giúp nó thoát khỏi những cuộc chiến liên miên hoành

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.