ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 156

công ông bằng một trận mưa tên, cắt đầu ông rồi mang về dâng
cho triều Tiên Ti phía tây. Khi Thẩm Phụng biết tin anh họ mình đã
chết, ông đổi trang phục với một tên lính rồi trốn đi trong đêm với
sư phụ mình. Người thợ đàn người Hán nói đúng. Âm nhạc đã giúp
Thẩm Phụng quay lưng lại với chiến tranh, nhưng ông vẫn tiếp tục
chiến đấu vì tình nghĩa huynh đệ. Cái chết của người anh họ đã
giải phóng ông khỏi ràng buộc. Ông đã được tự do và quyết định đi
về phương Nam.

- Phương Bắc là vùng đất của ta, thậm chí khi nó không còn

thuộc về người Hoa Hạ, - sư phụ ông than vãn. - Tại sao lại bỏ đất
đai của mình? Tại sao phải đi sống giữa những kẻ thù? Thậm chí dù
người ta có ca ngợi những mảnh vườn và các đền thờ kỳ diệu ở
phương Nam, ta vẫn thích những cơn bão tuyết và bánh mì nhồi
thịt cừu nướng!

Bất chấp những than vãn của ông ta, Thẩm Phụng đi xuống bờ

sông, nơi ông gặp những người lính Tiên Ti xưa, nay đã trở thành
giang tặc. Họ giải thích với ông rằng họ sẽ đi qua những vùng nước
nguy hiểm đến mức không có một con thuyền bảo vệ biên giới nào
của phương Nam dám đến.

Đêm đen kịt. Những con sóng xô vào thềm đá giữa một khúc

sông hẹp. Những chiếc thuyền mành chất đầy những con người
mơ một cuộc đời mới bị những xoáy nước bóp nát rồi Thẩm Phụng
ngã xuống sông.

Khi ông tỉnh lại, mưa phùn đang rơi xuống. Những bờ đá nghiêng

mình vào ông giống như đang thì thầm với nhau. Ông lang thang
nhiều ngày bên bờ sông mà không thấy xác sư phụ đâu. Tổ tiên của
Thẩm Thanh Lâm đã cấm con cháu vượt qua dòng Dương Tử. Vong
hồn họ chắc đã giữ Thẩm Thanh Lâm ở bờ Bắc. Chắp hai tay đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.