ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 176

bước đi của nàng trước một bầy nàng hầu. Bà Mẹ Trẻ phải giữ
nguyên nụ cười và chỉ được khóc lúc đêm thâu đến. Ở sân chầu,
Hoàng đế và Hoàng hậu hết lời dành cho nàng những vinh dự và
quà cáp. Những món quà này làm nàng đau khổ: bực tức và cay cú,
đám tỳ thiếp chỉ muốn nàng chết. Từ đó nàng phải cẩn trọng từng
miếng ăn để tránh bị đầu độc. Thỉnh thoảng nàng giật mình tỉnh
dậy giữa đêm vì có cảm giác những kẻ ám sát lảng vảng đâu đó…

Nghĩa Phù đã thôi bú. Nó dựa đầu trên đùi mẹ nằm ngủ.

- Mẹ! Mẹ!

Huệ Viên kéo rèm rồi nhảy tót vào phòng. Vừa thấy Nghĩa Phù,

nó đứng yên, lăn vào vòng tay mẹ. Nó bĩu môi lay thằng em.

- Dậy đi, đồ lười nhác, tới giờ học đàn cổ cầm rồi.

Những nàng hầu mang bàn thấp đến rồi đặt trước mặt Huệ

Viên và Nghĩa Phù hai cây đàn được làm riêng cho chúng.

Bà Mẹ Trẻ bắt đầu bài học bằng một tràng dài cầu nguyện.

Bắt chước mẹ, Nghĩa Phù và Huệ Viên chắp tay lại. Một ngày nào
đó có lẽ nàng sẽ giải thích cho chúng tràng cầu nguyện này là lời xin
tha tội gửi đến tất cả những kẻ vô tội bị chồng nàng, tức là cha hai
đứa trẻ, giết chết.

Một làn hương mỏng manh thoát ra khỏi lư hương chạm vàng. Làn

hương có hình cung tròn uốn lượn rồi biến thành một nữ thần
mặc váy đuôi dài, rồi thành một đoàn quân ngựa phi nước đại để trở
thành những cuộn mây khổng lồ rồi bay vút đi trong hình dáng một
bầy ngỗng trời. Hương là chữ viết của linh hồn bay đi giữa cái hữu
hình và vô hình. Mùi hương nhè nhẹ là niềm sảng khoái của nỗi cô
đơn. Giống như hương, âm nhạc là một thể tự do, Bà Mẹ Trẻ dạy
những đứa con. Nàng đi theo linh hồn bay lên đến tận trời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.