ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 177

Nghĩa Phù và Huệ Viên bắt đầu lên dây đàn. Từng cặp dây được

khẩy lên. Một dây đàn lên hoàn chỉnh khi nó phát ra âm hòa hợp với
dây nghịch của nó. Khi Nghĩa Phù lên ba tuổi, Bà Mẹ Trẻ dạy nó chơi
đàn cổ cầm để nó có được các đức tính theo lời dạy của cổ nhân.
Biết rằng nó sẽ được thừa hưởng vị trí của cha, nàng muốn nó trở
thành một bậc nhân từ và đúng đắn.

- Chữ “Cầm”, cây đàn bảy dây, cũng là chữ “Cấm”, điều bị

cấm, - nàng dạy các con. - Một người giống như một cây đàn có bảy
dây lụa rung lên mỗi ngày. Đàn phải được lên dây, người phải được
dạy và biết sửa chữa. Cấm, điều cấm là sự thấu hiểu cái không.
Khi ta cấm những ý nghĩ sai trái, những ham muốn dư thừa và
những hành động xấu xa, con người đi vào con đường Thiện nhờ
nhận ra con đường Ác…

Bên ngoài, mùa xuân đã bừng nở sắc xanh, sắc hồng, sắc đỏ,

sắc da trời và sắc tím. Bên trong, bóng những bụi tre đung đưa trên
sàn nhà loang loáng bóng mặt trời. Gió thổi, để lại trên đồ đạc những
cánh hoa muôn màu. Huệ Viên lên tám. Vẻ cao phổng làm nó như đã
lên mười và thừa hưởng những nét kiêu kỳ của cha nó.

- Cầm có phải là Thanh, sự trong sạch không mẹ? - Con bé hỏi.

Bà Mẹ Trẻ khuyến khích nó nói tiếp. Huệ Viên bắt chước giọng

cha nó khi ông đang bàn việc quân:

- Một khi linh hồn đã bám bẩn như một mặt hồ bị khuấy bùn

thì lỗ tai trở thành Trọc và không nghe thấy âm thanh tinh tế của
đàn cổ cầm nữa. Khi một linh hồn đã khép kín và bình thản thì lỗ
tai nghe ra tiếng mặt hồ trong xanh phản chiếu mọi động tĩnh của
thiên nhiên. Đó là lý do vì sao người chơi đàn cổ cầm phải tập cho
tâm bình ổn, phải rửa sạch tay, phải đốt hương trầm và suy tư trước
khi chạm vào bảy dây đàn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.