ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 200

khắc!

Con đường lầy lội đất nhão nhoẹt vì bánh xe và vó ngựa mở ra

dọc theo sông Dương Tử. Một chiếc xe lừa kéo rời xa trong sương mù
của buổi chiều tàn. Nó chở Huệ Viên về Kinh Châu để đến với sư
Phát Quang trên chùa Đại Bi trong núi Bắc.

Hôm trước đó trời đã mưa. Những chiếc lá thu chao lượn rồi trôi

trên mặt nước tối tăm. Ngồi giữa chòi nhạc, nơi nàng soạn cho con
gái bữa ăn gia đình cuối cùng, Bà Mẹ Trẻ cảm thấy mình bắt đầu
già đi. Cái thở dài của chồng nàng kéo nàng ra khỏi sự đờ đẫn:

- Ta đã mang theo mình cây đàn cổ cầm của nàng. Nàng có

muốn chơi cho ta nghe một khúc không? Đã nhiều năm cả nhà
chúng ta không ăn tối cùng nhau. Ta nhớ mấy khúc nhạc của nàng
quá.

Đàn cổ cầm? Bà Mẹ Trẻ giật mình. Đã lâu nàng không chơi đàn

và Huệ Viên là thứ âm nhạc vừa mới tắt.

Theo cái phất tay của Hoàng đế, lũ thái giám mang đến một

bàn thấp, đặt lên một cây đàn cổ cầm rồi lui gót ra ngoài. Cái nhìn
của Bà Mẹ Trẻ lướt chầm chậm qua khoảng không gian quanh mình.
Trong phòng, chỉ còn chồng nàng và con nàng là Nghĩa Phù, cả hai
đều đội nón văn nhân bằng vải đen và mặc bộ áo lụa giản dị, không
có trang trí gì đặc biệt. Được cả một vương quốc tôn phong và sùng
bái, tối hôm đó, họ chỉ là một người cha hòa đồng và một đứa con
trai sướt mướt trong một gia đình bình thường. Lần theo trí nhớ của
mình, nàng nhận ra nàng chưa bao giờ chơi đàn cổ cầm cho cả cha,
con trai và con gái nghe cùng lúc như thế này. Luôn luôn vắng mặt
một người nào đó.

Những tiếng động vẳng lên từ bờ sông, một bầy ngỗng trời bay

qua ánh mặt trời chiều rồi đậu xuống bến thuyền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.