những thời đại mà chúng đã chứng kiến. Rằng âm nhạc của đàn cổ
cầm là âm nhạc của Thời gian.
Chàng đến gần rồi chầm chậm cúi xuống. Được phủ một lớp
sơn chất lượng tuyệt hảo, tấm gỗ bừng sáng như một tấm gương.
Chàng thấy ở đó khuôn mặt của mình. Trong làng, chiếc gương là
vật xa xỉ của phụ nữ. Họ dành dụm cả đời để được một túi đầy tiền
đồng, đi vào thành và đổi lấy một tấm gương đồng tráng bạc.
Tròn vành vạnh như cái đĩa, chiếc gương được truyền từ mẹ sang
con gái cho đến ngày nó vỡ thì thôi. Thẩm Phong chải lại mái tóc
đang rối bù rồi quấn lên. Tấm gỗ phản chiếu đôi môi mỏng, cái
hàm tròn trĩnh và một vầng trán mịn màng. Chàng không biết phụ
nữ có thích mình hay không. Phụ nữ? Chàng lắc đầu rồi ngáp.
Chàng nằm lên tấm gỗ rồi ép má lên nó. Khi nhắm mắt,
chàng thấy một hang động hai bên vách vẽ đầy tranh. Những con
ngựa được thắng yên tuyệt đẹp kéo những chiếc xe có đèn đỏ và
rèm bằng tơ. Lính bộ binh cầm vũ khí theo sau lũ chó vện đi theo
hàng ngũ. Những thái giám huơ quạt lông công và những chiếc dù
thêu, dẫn theo những nàng hầu thon thả tóc vấn hoa. Một số cầm
chai, hũ, lọ, chậu vàng, số khác mang theo mèo, chó đuôi xoăn,
lồng chim. Cơn gió thổi luồn dưới váy đủ màu sắc của họ rồi vén
những nếp gấp có thêu bướm đang bay giữa ngàn hoa. Họ là ai?
Các nàng đi đâu?
Thế giới vô tư, không bệnh tật đói khát này, thế giới xuân thì
vĩnh cửu này, thế giới đang ca ngợi vẻ đẹp không phai tàn này là
thế giới nào vậy?
Bỗng giọng nói một phụ nữ thổi vào:
- Sau những bức rèm ngọc trai là tiếng gầm thét của những kẻ
mưu phản và những kẻ giết người đang huơ mũi kiếm… Những nụ