ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 240

Thẩm Phong đứng dậy rồi tới gần cái khung gỗ. Bị chẻ làm đôi,

đặt cạnh nhau, tấm gỗ giống như hai chân một người phụ nữ.

Xâm hại ngôi mộ hoàng hậu của một anh hùng có phải là một

hành động đáng nguyền rủa không? Bằng chứng là, Chu Bảo và nữ
tu đã bị hành hình và binh lính đang tìm kiếm kẻ đồng phạm. Phải
chăng họ sẽ băng rừng tìm bắt chàng? Hay là họ chờ chàng ở trong
thành, chỗ Lưu Bé Bự? Nếu chàng không thể quay lại gặp tay buôn
đồ cổ thì tại sao lại phải làm cây đàn này? Ngay cả vàng mà hắn đưa
cho chàng để trả thù lao cũng đã mất. Bây giờ, chàng trở thành tội
phạm. Chàng có nên trốn đi không? Nhưng làm sao chàng trốn đi
mà không báo cho sư phụ biết?

Đêm, ngọn sóng khổng lồ, ập xuống ngôi làng. Trong những tàn

cây, chim im bặt. Những vì sao thắp lên.

Thẩm Phong nhồm nhoàm cố nuốt một miếng ngũ cốc. Các

hạt cạ vào cổ họng mà không chịu trôi. Chàng toan vào nhà uống
một ngụm nước thì chợt thấy người phụ nữ trong mộ đứng dựa vào
khung cửa chắn lối chàng vào nhà. Chiếc áo của nàng bay trong
gió còn tóc nàng buông lơi, màu nâu bạc, cuộn từ lưng nàng dài
xuống tận mặt đất. Nàng liếc nhìn Thẩm Phong bằng đôi mắt
màu hạt dẻ.

Chàng đứng khựng lại vì kinh hãi.

Nàng mỉm cười rồi né ra.

- Chàng vào đi.

Chàng vội vã đến gần hũ nước, uống nhiều ngụm liên tiếp.

Khi chàng ngẩng lên, người phụ nữ đã biến mất.

Chàng đến đóng cửa lại thì nàng lại xuất hiện trong vườn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.