ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 252

gian tàn nhẫn chạy như tên bay làm cho nàng thoáng chốc đã già
hơn cha mình.

Cầm cây chổi, nàng quét vài cái lá rồi đi qua cổng. Trước cửa

chùa, bậc thềm hiu quạnh. Nàng rút trong dây thắt lưng một chiếc
lá tre, ngồi xuống rồi cào cào trên bậc thềm đầy dấu phân
chim.

Trên kia, trên trời cao, chồng nàng chắc phải ngạc nhiên vì sự

thay đổi của vợ mình. Nàng còn nhớ nàng đã lườm chàng khi chàng tự
rót rượu thay vì để nàng rót và nhớ nàng đã xấu hổ thế nào khi
chàng mặc đồ cũ kĩ nhất quyết không chịu thay. Nàng, một người
phụ nữ thượng lưu, sinh ra để được thừa hưởng các đặc quyền của
quý tộc, nàng, một hoàng thái hậu mẹ của hoàng đế, trước mặt nàng
các hoàng tử phải quỳ lạy, bây giờ lại đang phải tự tay chạm vào một
thứ không phải là sách, trầm, hoa hay đàn. Nàng đã quen với những
công việc tầm thường.

Làm sao quên được chồng nàng nhìn nàng chằm chằm như

chim cắt? Nhỏ người hơn cả ông nội và cha nàng, chàng lại có dáng
đi uy nghi làm chàng có vẻ to lớn hơn. Chàng đổ xuống nàng, ôm
lấy nàng trong từng cái siết chặt rồi mang nàng bay theo chàng
lên đỉnh cao quyền lực. Nàng cứ nghĩ rằng mình sẽ chết, là nạn
nhân của cuộc chiến tranh mà chàng gây ra, vậy mà nàng lại sống
sót. Hai ngày nữa là đến sinh nhật của chàng. Nhớ mới ngày hôm
qua, các cung điện nghênh tiếp trong Tử Cấm Thành đen kịt người.
Hoàng tử, tướng quân, quan lại, sứ thần đều cạn chén chúc Hoàng
đế trường thọ nghìn năm. Những chiếc xe lịch kịch từ bốn phương
trong vương quốc kéo tới xếp hàng nhiều ngày ở cửa cung điện để
dỡ quà cáp của các công hầu xuống. Đêm buông xuống và kinh
thành rực sáng. Từ trên tháp, nàng nhìn dân chúng hoan hỉ vì triều
đình đã ra lệnh ba ngày liền lễ tết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.