ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 36

mưa. Để vào thành buổi sáng, chàng đã phải băng núi ban đêm. Mải
mê lắng nghe tiếng oàm oạp của ếch nhái và tiếng vo ve của côn
trùng khi đi qua rừng nên nhiều lần chàng bị trượt chân, ngã nhoài
trong bóng tối.

Một tấm thảm bằng lụa và len màu đỏ son được trải trong

phòng. Lưu Bé Bự chỉ cho chàng một chiếc ghế có gối thêu:

- Ngồi, ngồi đi!

Ngồi trên ghế, Thẩm Phong cởi giày. Đôi tất rách của chàng

cũng bị những cô hầu nhìn soi mói. Họ thầm chế nhạo chàng. Lưu
Bé Bự giả vờ không biết gì hết. Y ra lệnh mang trà đến. Thấy
chàng đã yên vị, y nói lớn:

- Thẩm Phong, đưa ta xem vật báu này xem nào! Tên nó là gì?

Không chờ câu trả lời, tay buôn đồ cổ chụp lấy nhạc cụ, tháo sợi

dây mảnh rồi lôi nhạc cụ ra khỏi bao. Y mang cây đàn ra chỗ có ánh
sáng, mân mê trong đôi tay của mình để ngắm nghía hình dáng và
màu sắc của nó.

- “Sóng cuộn”, - y đọc được ở mặt trong của thùng đàn.

Y đặt cây đàn cổ cầm lên đầu gối, dùng ngón trỏ gõ nhè nhẹ

vào thân đàn.

Thẩm Phong thót cả tim khi Lưu Bé Bự đặt bàn tay thô lậu của y

lên cây đàn. Chàng luôn thấy khó chịu khi người khác chạm vào
những cây đàn của mình. Chàng nhìn ra chỗ khác và tập trung thưởng
thức trà đã dọn ra.

Không cần xin phép chàng, tay buôn đồ cổ gảy lần lượt cả bảy

dây đàn rồi bắt đầu chơi nhạc. Sau đó y hét lên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.