ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 37

- Tinh khiết! Sâu thẳm! Quả là đặc biệt. Thẩm Phong, cậu làm

đàn còn giỏi hơn cả sư phụ của cậu đó!

Chàng trai trẻ nhấp một ngụm trà, không trả lời. Lưu Bé Bự cũng

nâng chén, suy nghĩ một chốc rồi nói, giọng thương xót:

- Ông thợ đàn già nua khỏe không? Đã lâu rồi không thấy vào

thành. Hay là lão ấy bệnh rồi?

- Sư phụ tôi vẫn khỏe, cảm ơn ông quan tâm.

- Thẩm Phong à, ta là bạn với sư phụ cậu từ lâu rồi, ta biết lão

ấy từ triều trước kìa. Đừng có dối ta. Sao dạo gần đây đàn toàn do
tay cậu làm cả chứ? Sư phụ cậu đâu? Lão bận đàm đạo với thầy pháp
cả rồi sao?

- Ít có người đặt làm đàn. Tôi làm là đủ.

Lưu Bé Bự cười gian xảo.

- Ta đã nói với sư phụ của cậu rồi mà! Mà lão có nghe ta đâu kia

chứ! Ở phương Bắc, các vương triều man rợ chém giết nhau mãi.
Còn ở đây, xứ mình thì nội chiến tàn khốc quá. Hai bên dòng
Dương Tử giờ chiến tranh kinh hoàng làm hỏng hết lỗ tai và bóp
nghẹt hết tâm hồn rồi. Quý tộc chẳng còn dạy dỗ lũ trẻ nữa, còn
người nghèo thì chết đói hay tòng quân cả rồi. Chả còn ai ham học
đàn, học nhạc nữa. Trước đây, ta đón những văn nhân thi khách
thượng hạng của xứ Trung Nguyên. Giờ thì chỉ có đám tiện dân hầu
bao đầy vàng ngọc là lui tới chỗ ta thôi. Chúng nó mua hàng rồi
chẳng quay lại nữa. Vì ngay sau đó chúng bị chém đầu cả rồi!
Chẳng còn nhiều người đặt hàng nữa âu cũng là lẽ đương nhiên.
Thiên hạ lầm than quá, lầm than quá. Thẩm Phong, cậu nghĩ gì
vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.