để xử lý gỗ, rồi thêm sáu tháng để đục đẽo thân đàn. Chàng đã nâng
niu nó, vuốt ve nó, đánh sơn cho nó. Chàng đã cho nó một hình hài
và mang cho sự im lặng của nó một tiếng nói. Nó cũng có những đòi
hỏi của mình, nó bắt chàng phải trau chuốt từng đường nét và bo
gọn những đường cong. Âm thanh của nó thay đổi dần, nó trốn
chàng, hờn dỗi chàng, làm chàng bất ngờ. Nhưng thái độ của nó lúc
nào cũng đúng mực. Nó đã dẫn chàng ngày này sang ngày khác vào
bên trong trái tim nó, nơi nó hé mở cho chàng xem từng thớ từng vân
gỗ cùng tất cả những gì hoàn hảo và chưa hoàn hảo trong âm thanh
của nó. Mùi thơm của nó thay đổi. Nó lần lượt có mùi gỗ, mùi các
dụng cụ, mùi keo, mùi sơn, mùi mồ hôi, mùi từng cơn mưa… cho
đến tận khi nó thức dậy trong mùi thơm của cuộc sống. Đó là lúc nó
và chàng phải xa nhau.
Thẩm Phong cúi lạy rồi nhấc gối cáo lui. Lỗ Tứ khẽ gật đầu
chào chàng. Nhà buôn nhạc cụ không biết rằng cái lạy chào tôn
kính đó của chàng là dành cho cây đàn Sóng cuộn mà chàng phải chia
tay vĩnh viễn. Thẩm Phong đứng dậy rồi đi xuống cầu thang. Con
khỉ nắm lấy bụng chàng làm chàng nhăn mặt vì đau. Chàng hít thật
sâu, đi ngang qua sân rồi đi như chạy ra đường.
Chàng nhìn trời. Mặt trời đang đúng Ngọ. Theo thói quen, khi vào
thành và bán được cây đàn cho Lỗ Tứ, chàng sẽ gặp Chu Bảo và nhóm
bạn ở quán Vượng Phong. Chàng nhảy múa, gọi bò nấu tiêu và
uống rượu với họ. Lúc tính tiền, nhóm của Chu Bảo sẽ không bao
giờ trả tiền. Thẩm Phong hoan hỉ ném tiền của mình lên bàn.
Những đồng tiền bằng đồng nảy lên, chạy vòng vòng, kêu leng
keng: chúng chơi bản nhạc của thế giới vật chất.
Thẩm Phong đi ra giữa đường, tay siết túi bạc. Tiền kiếm được
không đủ để sư phụ và chàng sống qua mười hai con trăng để quay
lại nếu chàng ghé quán Vượng Phong. Chàng đặt túi bạc trong một
nếp gấp trong đai quần. Bụng chàng cồn cào nhưng cổ họng