ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 66

những con suối tràn cả ra bờ cỏ trước khi xuống thung. Gió làm cây
nghiêng ngả. Tiếng xào xạc hòa với tiếng rì rầm của suối và
tiếng chim chóc hoảng sợ khi ánh chiều tà đang lan rộng. Chu Bảo
nhanh chóng mệt lả vì không quen leo núi. Nó than vãn, bước chệnh
choạng rồi phun ra một tràng những lời nguyền rủa. Nó bị hụt chân
xuống bùn, trượt ngã sóng soài trên một vũng nước. Người nó dính
đầy lá vàng. Thẩm Phong nắm lấy tay nó. Mặc kệ những tiếng
rên rỉ và cơn đau của nó, chàng kéo thật mạnh để xốc nó lên và thúc
nó đi nhanh. Phải đến đỉnh núi và vượt tường nhà chùa trước khi
trời tối vì hổ báo sẽ túa ra kiếm ăn khi mặt trời tắt hẳn.

Mặt trời lặn bắn ra từng làn ánh sáng lấp lánh như lửa. Những

đám mây rực lên đầy màu sắc rồi tắt. Trong lòng thung lũng,
bóng đêm tràn ra như nước sông vỡ đập rồi ngấu nghiến lấy từng
khoảnh rừng. Chim chóc ngừng hót. Gió ngừng thổi. Một sự im lặng
đáng lo ngại càng lúc càng lớn khi khung cảnh trở nên mờ tối.

- Chạy! - Thẩm Phong la lên.

Thở hồng hộc, Chu Bảo đi khập khiễng và cố theo kịp Thẩm

Phong.

Một khoảng tối hiện ra trên bề mặt phiến đá rồi chạy qua bên

kia rừng cây. Bức tường của nhà chùa giống như một con rắn chuẩn
bị phun nọc độc tấn công.

- Đó là Đại Bi. Nhanh lên! Rừng rậm sắp trở nên rất nguy hiểm.

Vừa thúc giục Chu Bảo, Thẩm Phong vừa chạy về phía nghĩa địa

sau chùa. Cánh cổng gỗ bị khóa trong. Bình Ngữ phải đến gặp họ.
Nhưng Thẩm Phong muốn trèo tường vào trong để tránh thú dữ
trong rừng. Chàng trèo lên một cây cao rồi leo đến ngọn. Vừa đến
được mảnh đất của nghĩa địa, Chu Bảo nằm dài trên mặt đất rã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.