ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 78

Theo chân sư phụ, Thẩm Phong leo lên những tảng đá. Khi mặt

trời đâm thủng màn sương, những con sóng tối tăm bên bờ đối diện
rút ra và trở thành những gờ sông dốc đứng. Vô số chim chóc nhảy
múa trên những chỗ rạn nứt và trên mép đá. Sư phụ đứng lặng yên,
mở rộng vòng tay. Sau lưng ông, Thẩm Phong cũng bắt chước như
vậy. Chàng hít thật sâu rồi tưởng tượng đang nhấc một cục lửa
mang lên trời. Sư phụ lúc đó nhấc cánh tay trái lên, gập chân phải lại
rồi đứng cân bằng trên chân trái, Thẩm Phong cũng làm y như vậy.
Hòn lửa lớn lên và chạy qua vai ông, vòng quanh đầu ông. Hòn lửa
trở thành một quả cầu đầy khí hài hòa đi xuyên qua da rồi chia
thành hai luồng khí nóng chạy vào trong hai chân.

Giọng sư phụ chàng vang lên: “Đàn là núi, sông, trời, đất, mây,

thuyền, đá. Đàn là vũ trụ, vũ trụ là đàn. Người chơi đàn là một nốt
nhạc của vũ trụ. Hít sâu… thở ra…”

Bỗng sư phụ chuyển động nhanh hơn, đẩy mạnh tay trái và rẽ

không khí bằng tay phải. Đứng trên chân phải, ông nâng chân trái
lên chạm đầu và tung một loạt cú đá trong không khí. Dù chân lảo
đảo nhưng Thẩm Phong vẫn bắt chước ông.

“Đàn không dành riêng cho giới trí thức”, sư phụ nói. “Đàn là nghệ

thuật chiến tranh, phá hủy và chết chóc. Thẩm Phong, ta dạy cho
con võ thuật để mài giũa ý chí của con.”

Trước mặt chàng, sư phụ quay lại và làm chầm chậm các thao tác.

Giọng ông xa xăm: “Lúc đầu, vũ trụ chỉ là một vòng xoáy. Lúc đầu
trốn ở trong tâm của nó, thần Bàn Cổ ngủ trong bóng tối hỗn độn
suốt mười tám nghìn năm. Một ngày nọ, thần thức dậy, bước ra
ngoài rồi dùng tay chân đẩy những đám khí dày. Những vật nhẹ hơn
nổi lên thành bầu trời. Những thứ nặng hơn lắng xuống thành
đất. Thần Bàn Cổ đứng dậy, gánh bầu trời trên vai. Mỗi ngày
thần cao thêm một trượng trong suốt mười tám nghìn năm nữa để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.