ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 80

- Cái gì? Nhạc gì?

- Không có gì, - Thẩm Phong trả lời.

Âm nhạc lại vẳng lại tai chàng như thể ngay trên đầu chàng một

nhóm nhạc công đang chơi hòa tấu đàn dây. Khi chàng cào cào theo
hướng đó, chàng càng nghe rõ hơn. Âm nhạc đó khác hẳn với tất cả
những thứ âm nhạc mà chàng nghe trước đó. Các nốt va vào nhau
rất rõ và trong veo như tiếng ngọc trai. Thỉnh thoảng, các nốt nhạc
đó rời rạc tới mức có thể nghĩ đó là điệu hát của một phụ nữ ngoại
quốc.

Âm nhạc lớn lên. Các nốt rơi vãi. Vọng âm trầm và mơ màng của

chúng vỗ về tay và chân chàng, làm chàng run rẩy sung sướng. Lưỡi
cuốc càng nhanh hơn và càng lúc càng đập mạnh hơn vào đất. Điệu
nhạc đã nhập vào chàng, trườn lên trán chàng và gọi:

- Đi với ta, đi!

Bất ngờ, một cơn mưa đất và bột đổ xuống rồi âm nhạc im bặt.

Một cái lỗ xuất hiện ngay trên đầu chàng. Thẩm Phong với tay, đưa
ngọn nến lại gần hơn, còn tay kia với một vài nhát cuốc nữa, cái lỗ
đã rõ ràng. Một mùi rất nặng xộc vào mũi chàng. Một con vật từ địa
ngục nhảy lên cắn vào mặt chàng. Một cơn gió lạnh thổi tắt ngọn
nến. Bị nghẹt thở, Thẩm Phong xé miếng vải trên ngực áo, chân
chàng đào đào đất rồi chàng quay lại để hét lên một tiếng. Nhưng
không một âm thanh nào thoát ra. Chàng co rúm rồi ngất đi.

- Thẩm Phong, Thẩm Phong!

Chàng mở mắt vẻ nặng nhọc. Hàng mi chàng rất nặng. Tai

chàng ù ù, đầu chàng xoay vòng vòng. Chàng muốn nhúc nhích
nhưng chẳng còn chút sức lực. Chàng cố nhớ lại những gì đã xảy ra
nhưng chẳng nhớ được gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.