ĐÀN CỔ CẦM KHỎA THÂN - Trang 83

tao niềm vui. Lúc không có nàng, tao có thể làm mọi thứ để kiếm
vài xu mà tao đã tiêu mất không biết vào việc gì. Lúc có nàng, tao là
một thằng hiền lành và tốt bụng, tao bảo vệ nàng và khiến nàng
cười. Khi mặt nàng xanh xao trở nên tươi tắn, tao quên cả đường đi,
tiếng ồn ào, bụi bặm, mồ hôi, tao thoáng thấy ánh sáng của một
vùng đất thanh sạch.

Thẩm Phong im lặng. Chàng thầm ganh tỵ với Chu Bảo. Chàng

cũng muốn có một người phụ nữ làm chàng quên đi bệnh tật của sư
phụ chàng, quên đi cuộc đời khó nhọc và cho chàng thấy ánh sáng
của Phật! Liệu nàng có đi về phía chàng khi chàng có được một
phần châu báu không?

Chu Bảo xuống trước, Thẩm Phong theo sát gót. Cả hai bịt mặt

bằng miếng vải tẩm nước tiểu. Ngọn nến nhảy múa cho họ biết có
chút không khí lưu thông trong hầm. Thẩm Phong đập đập mông
Chu Bảo để nó tiến sâu vào trong cái lỗ. Sau khi ngập ngừng một
chút, Thẩm Phong cũng theo nó ló đầu lên. Chàng không thấy gì
ngoài một lớp sương mù dày đặc. Chàng đưa cuốc và xẻng lên rồi
nhắm mắt lại và nhảy lên.

Khi chàng mở mắt ra, chàng thấy một lớp quầng sáng bụi

bềnh bồng. Chàng đốt nến lên. Trước mặt chàng, một cây cột
hiện ra. Cột bị phủ bởi những hạt li ti chuyển động lên xuống ghê
rợn, thỉnh thoảng phát ra những chớp sáng. Khi chàng tiến lên, ngọn
nến của chàng để lại trong bóng tối một vệt sáng. Cây cột lùi lại,
rồi dang ra một loạt tay xoắn và quấn quanh Thẩm Phong như
muốn giật lấy ngọn nến trong tay chàng.

Cách đó không xa, Chu Bảo la lên kinh hãi. Giữa một vòng xoáy

bụi bặm xuất hiện một người mặc áo trắng. Thẩm Phong mở to
mắt. Hình người đó là một cái bệ thờ đẽo bằng đá khoáng; bên trên
là một cỗ quan tài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.