DÀNH HẾT CHO EM - Trang 104

lệ, cô phải đợi cho đến khi anh có vài phút rảnh rang giữa hai đợt khám
chữa bệnh.

“Ừ, anh đây,” anh chào cô khi nhận máy. Lúc họ nói chuyện, cô suy ra

được anh không nhớ gì về cuộc gọi đến nhà tối hôm qua. Tuy nhiên, anh có
vẻ vui khi nghe thấy giọng cô. Anh hỏi về mẹ cô, và Amanda thông báo
cho anh biết họ định sẽ đi ăn tối; anh bảo với cô anh có kế hoạch đi chơi
golf sáng Chủ nhật cùng ông bạn Roger của anh, và sau đó có thể họ sẽ
theo dõi trận đấu của đội Braves tại câu lạc bộ địa phương. Kinh nghiệm
cho cô biết rằng những hoạt động này sẽ không tránh khỏi liên quan đến
việc chè chén say sưa, nhưng cô cố đè nén cơn giận dữ, biết rằng chẳng hay
ho gì nếu căn vặn anh.

Frank hỏi về đám tang và các kế hoạch khác của cô ở thị trấn. Mặc dù

Amanda trả lời câu hỏi một cách chân thành - cô vẫn chưa biết rõ lắm - cô
vẫn có thể cảm thấy mình đang tránh nhắc đến tên Dawson. Frank dường
như không để ý thấy có bất cứ điều gì bất thường, nhưng đến lúc họ kết
thúc cuộc trò chuyện, Amanda không tránh khỏi một cơn rùng mình áy náy
rõ rệt và khó chịu. Cùng với cơn giận của cô, thế này đã quá đủ để khiến cô
thấy bồn chồn khác thường.

• • •

Dawson đợi dưới bóng cây mộc lan cho tới khi Amanda nhét điện thoại

trở lại vào túi xách. Anh nghĩ anh đã nhìn thấy vẻ lo lắng trên mặt cô,
nhưng đến lúc kéo căng quai túi xách trên vai, cô lại trở lên khó dò như
trước.

Giống như anh, cô cũng đang mặc quần Jean, và lúc bước về phía cô,

anh để ý thấy chiếc áo màu ngọc lam của cô càng làm cho màu mắt cô đậm
hơn. Mải miên man suy nghĩ cô giật mình khi nhận ra anh.

“Ơ kìa,” cô nói, bừng nở nụ cười. “Em không ngờ lại gặp anh ở đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.