DÀNH HẾT CHO EM - Trang 108

giờ nó vẫn là món kem ngon nhất em từng ăn. Không thể tin nổi cuối cùng
họ lại phá tan chỗ ấy.”

“Ủa, phá khi nào vậy?”

“Em không biết. Chắc khoảng sáu bảy năm trước? Một hôm, lúc em về

đây chơi, em để ý thấy nó đã biến mất rồi. Em đã khá là buồn. Hồi bọn trẻ
nhà em còn nhỏ, em vẫn thường dẫn chúng đến đấy, và lần nào chúng cũng
rất vui.”

Anh cố tưởng tượng ra hình ảnh mấy đứa con của cô đang ngồi cạnh cô

ở hiệu thuốc cũ ấy, nhưng anh không sao hình dung được khuôn mặt bọn
chúng. Anh thầm hỏi, không biết chúng có giống cô không, hay chúng
giống bố? Liệu chúng có được thừa hưởng trái tim phóng khoáng, nồng
nhiệt của cô không?

“Em có nghĩ là các con của em thích lớn lên ở nơi này không?” anh hỏi.

“Hồi còn nhỏ thì chúng thích đấy. Thị trấn xinh đẹp, nhiều chỗ vui chơi

khám phá. Nhưng khi đã lớn hơn rồi, có lẽ chúng thấy nơi này thật gò bó.”

“Giống như em hả?”
“Phải,” cô nói. “Giống em. Em chỉ muốn rời đi cho nhanh. Không biết

anh còn nhớ không, nhưng em đã nộp đơn vào Đại học New York và Cao
đẳng Boston, chỉ để có thể trải nghiệm một thành phố đích thực.”

“Sao anh quên được chứ? Nghe như đã xa xăm lắm rồi,” Dawson nói.
“Phải, chà... bố em đã học ở Duke, em lớn lên cùng những câu chuyện về

Duke, em đã theo dõi đội bóng rổ của Duke thi đấu qua truyền hình. Có lẽ
trong tâm trí em đã khắc sâu cái ý nghĩ rằng, nếu em đi học thì sẽ phải là
học ở đó. Và hóa ra đó là một lựa chọn đúng đắn, vì trường rất tuyệt vời,
em đã kết bạn được với rất nhiều người và chính tại nơi đó, em đã trưởng
thành. Thêm nữa, em không biết liệu em có thích cuộc sống ở New York
hay Boston không. Từ tận trong thâm tâm, em vẫn là một cô gái nơi thị trấn
nhỏ. Em thích tiếng dế kêu mỗi khi đi ngủ.”

“Vậy thì em sẽ thích Louisiana cho xem. Nó là thủ đô của các loài bọ

trên thế giới đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.