DÀNH HẾT CHO EM - Trang 119

thoáng qua hay một cử chỉ mơ hồ cũng đã quá đủ để tỏ bày cả một bầu trời
suy nghĩ và cảm xúc.

“Mẹ em và tất cả những người bà ấy quen biết vẫn đang sống ở thị trấn.

Em đã kết hôn, và anh là một người thuộc về quá khứ của em. Cũng không
quá khó để đoán được rằng sẽ không hay ho gì nếu chúng ta bị bắt gặp
đang ở bên nhau buổi trưa.”

Cô lấy làm mừng vì anh đã hiểu, nhưng khi anh lôi hai cái bánh

sandwich từ trong túi ra, cảm giác tội lỗi lại râm ran trong lòng cô. Cô tự
nhủ họ chỉ đơn giản là đang ăn trưa thôi, nhưng đó không phải toàn bộ sự
thực, và cô biết thế.

Dawson có vẻ không để ý. “Salad gà hay gà tây đây?” anh hỏi, cầm cả

hai cái bánh chìa ra cho cô.

“Gì cũng được,” cô nói. Rồi chợt đổi ý, cô nói, “Salad gà đi.”

Anh đưa cái sandwich cho cô, kèm theo một chai nước. Cô quan sát

xung quanh, tận hưởng bầu không khí tĩnh lặng. Những đám mây mỏng mờ
đục bảng lảng trôi trên đầu, và bên cạnh ngôi nhà, cô nhìn thấy một đôi sóc
đang đuổi nhau chạy lên trên một thân sồi phủ kín rêu. Một con rùa đang
phơi nắng trên một khúc gỗ ở đầu bên kia sông. Đây chính là nơi cô lớn
lên, tuy nhiên nó lại mang đến một cảm giác xa lạ kỳ quái, một thế giới
hoàn đoàn khác so với thế giới cô đang sống hiện nay.

“Em nghĩ thế nào về cuộc gặp vừa rồi?” anh hỏi.
“Tanner có vẻ là người đứng đắn.”

“Còn những bức thư bác Tuck viết thì sao? Có suy nghĩ gì không?”
“Sau những gì em được nghe sáng nay ấy hả? Chẳng có manh mối nào

hết.”

Dawson gật gù bóc lớp vỏ bọc cái bánh sandwich của anh, và cô cũng

làm tương tự. “Trung tâm Ung thư Nhi hả?”

Cô gật đầu, bất giác nghĩ đến Bea. “Em đã kể với anh là em làm tình

nguyện viên tại Bệnh viện Đại học Duke. Em cũng tiến hành vài hoạt động

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.