DÀNH HẾT CHO EM - Trang 126

Nhưng nó đâu chỉ trốn tránh mỗi mình anh, phải vậy không? Chẳng phải

đó là điều tất cả mọi người đều mong muốn sao?

“Anh còn có một chuyện phải thú nhận nữa,” anh nói. “Về gia đình

Bonner.”

Cô cảm giác hơi thở dường như đã rời khỏi buồng phổi. “Còn nữa?”
Anh đưa bàn tay kia gãi gãi cánh mũi, như thể để câu giờ. “Sáng sớm

nay anh đã mang hoa đến mộ bác sĩ Bonner. Anh vẫn thường làm thế kể từ
khi ra tù. Khi mọi thứ trở nên quá sức chịu đựng ấy, em hiểu mà, phải
không?”

Cô nhìn anh chăm chăm, băn khoăn không biết anh có định đưa ra một

bất ngờ nào nữa không, nhưng không. “Chuyện đó không cùng cấp độ với
những chuyện khác mà anh đã làm.”

“Anh biết. Anh chỉ nghĩ là anh nên nhắc đến nó thôi.”
“Tại sao? Vì bây giờ anh muốn biết ý kiến của em à?”
Anh nhún vai. “Có lẽ.”

Mất một lúc, cô không trả lời. “Em nghĩ hoa thì ổn cả,” cuối cùng cô nói,

“miễn là anh không làm quá trớn. Thực ra chuyện đó... rất thích đáng.”

Anh quay về phía cô. “Thật hả?”
“Thật,” cô nói. “Đặt hoa trên mộ ông ấy là hành động nhiều ý nghĩa, mà

nó lại không mang tính xâm phạm đời sống riêng tư.”

Anh gật đầu nhưng không nói gì. Trong im lặng, Amanda vươn người tới

gần hơn. “Anh có biết em đang nghĩ gì không?” cô hỏi.

“Sau tất cả những chuyện anh vừa nói, anh gần như thấy sợ không dám

đoán đâu.”

“Em nghĩ anh và bác Tuck giống nhau nhiều hơn anh tưởng nhiều.”

Anh quay sang nhìn cô. “Đó là chuyện tốt hay xấu?” “Em vẫn đang ở

đây với anh mà, phải không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.