DÀNH HẾT CHO EM - Trang 128

Cô với tay về phía tấm ảnh, nhìn nó không chớp mắt. “Nhưng nếu em

cầm nó thì còn lại gì cho anh?” ý em là, ở đây chẳng có gì nhiều nhặn.”

“Đừng lo. Lúc trước anh đã nhìn thấy một thứ mà anh muốn giữ rồi.”

Anh đi về phía cửa. “Đi nào.”

Amanda theo anh bước xuống cầu thang. Khi họ ra đến gara, cô bất chợt

bừng tỉnh: nếu ngôi nhà là nơi cô và Tuck đã dệt nên mối liên hệ của họ,
vậy thì gara chính là nơi dành cho Dawson và Tuck. Và khi anh còn chưa
tìm ra nó, cô đã biết anh muốn gì rồi.

Dawson với tay về phía cái khăn bạc màu được gấp gọn gàng đặt trên

bàn máy. “Đây chính là thứ bác ấy muốn anh giữ,” anh nói.

“Anh chắc chứ?” Amanda liếc nhìn tấm vải đỏ hình vuông. “Nó không

có gì đáng kể.”

“Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy có một cái khăn sạch ở quanh đây, vậy

nên ắt hẳn nó dành cho anh rồi.” Anh toét miệng cười. “Nhưng đúng vậy,
anh chắc chắn đấy. Với anh, đây chính là bác Tuck. Theo anh nhớ thì anh
chưa từng thấy có lần nào bác ấy lại không mang theo một cái khăn. Tất
nhiên, luôn luôn là cùng một màu.”

“Tất nhiên,” cô tán thành. “Chúng ta đang nói về bác Tuck cơ mà, đúng

không? Ngài chung thủy-trong-mọi-vấn-đề?”

Dawson nhét cái khăn vào túi quần sau. “Như thế cũng chẳng có gì

không tốt. Thay đổi không phải lúc nào cũng là hay.”

Những từ ngữ dường như treo lơ lửng giữa không trung, và Amanda

không đáp lời. Thay vào đó, khi anh ngả người dựa và chiếc Stingray, cử
chỉ ấy đã khuấy động ký ức của cô, và cô dấn thêm một bước về phía anh.
“Em quên mất không hỏi Tanner xem phải xử lý cái xe thế nào.”

“Anh đang nghĩ có khi anh sẽ hoàn thành nốt công việc đó. Sau đó

Tanner chỉ việc gọi chủ sở hữu đến đưa nó đi thôi.”

“Thật hả?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.