DÀNH HẾT CHO EM - Trang 134

Anh đổi chân trụ. “Anh dám chắc em và mẹ sẽ rất vui vẻ.”
Có lẽ, cô thầm nghĩ, nhưng cũng có thể không. “Khi nào đi anh khóa cửa

nhé?”

“Tất nhiên rồi,” anh nói, nhận thấy ánh mặt trời lả lướt trên làn da rạng

rỡ của cô và vài lọn tóc của cô bay lên trong làn gió nhẹ. “Ngày mai em
định thế nào? Anh sẽ gặp em ở đó hay em muốn anh đi cùng em?”

Cô cân nhắc hai phương án, cảm thấy rối bời. “Chẳng có lý gì lại phải

mang theo cả hai cái xe, đúng không?” cuối cùng cô nói. “Sao chúng ta
không gặp nhau ở đây vào khoảng mười một giờ và đi chung nhỉ?”

Anh gật đầu nhìn cô, không ai cử động. Cuối cùng, anh bước lùi lại một

chút, phá giải bùa mê, và Amanda cảm thấy mình đang thở hắt ra. Cô
không nhận ra mình nãy giờ vẫn đang nín thở.

Sau khi cô chui vào ghế trước xe, Dawson đóng cánh cửa lại sau lưng cô.

Dáng hình anh nổi bật dưới ánh trời chiều, gần như khiến cô có cảm giác
anh là người xa lạ. Đột nhiên cảm thấy ngượng nghịu, cô bèn khua tay
trong ví tìm chìa khóa, nhận ra hai bàn tay mình đang run rẩy.

“Cảm ơn anh vì bữa trưa nhé,” cô nói.
“Lúc nào cũng sẵn lòng,” anh trả lời.

Liếc nhìn qua gương chiếu hậu lúc lái xe rời đi, cô thấy Dawson vẫn

đang đứng đúng nơi cô đã tạm biệt anh, như thể đang hy vọng cô đổi ý mà
quay xe trở lại. Cô cảm nhận được một điều gì đó đang quẫy lộn bên trong
mình, một điều gì đó cô vẫn đang cố gắng phủ nhận.

Anh vẫn yêu cô, giờ cô đã chắc chắn về điều này, và nhận thức ấy khiến

cô chếnh choáng. Cô biết điều này là sai lầm, và cô cố gắng xóa bỏ cảm
xúc ấy, nhưng Dawson cùng quá khứ giữa họ một lần nữa lại đã bắt đầu bén
rễ vào cô, và cô không thể phủ nhận một thực tế giản đơn rằng, lần đầu tiễn
sau nhiều năm, cô mới có cảm giác cuối cùng mình cũng đã về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.